Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Cặp đôn tượng bằng đá ITALY


Thằng Tý biểu anh ơi, cặp đôn đá ITALY anh biết không, tui nói cặp đôn nào anh không biết, nó biểu anh đi đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, trước quán café chưng nguyên cặp đon màu đen đó.

Trong quán café ở Nguyễn Bỉnh Khiêm, hai người khách tình cờ khát nước ghé vô, quán vợ bộ đội vắng ế, chủ vô tình khách cố ý nên hết ly nước là nói chuyện đã khá thân mật.
Bữa sau, tui và thằng em đã là khách quen, khách rảnh rỗi cà kê, chủ mong có người ngồi cho quán có khách.

Tui chợt hỏi đôn đá màu đen để trước cửa chị có bán một cái không, bà chủ lắc đầu không, em không bán, bữa trước cũng có người hỏi mua mà em đâu có chịu bán… mà anh mua làm chi? Chỉ chờ có vậy, tui buồn buồn nói chị ơi nhà tui tuốt trên Biên Hòa lậng, nhà tui trước có cặp đôn in hệt của chị, ba tui hiện định cư bên Pháp từ năm 1975 lậng, nay ba tui báo về sắp chuyển làm giám đốc hãng Rút-Sen Việt Nam ở đường Nguyễn Huệ chị biết chỗ đó hông? Ba tui sắp về, má tui kể cặp đôn đá này hồi còn ở nhà ba tui cưng lắm, mấy năm nay bể hết một cái mà trong nhà chẳng ai thèm để ý… , nay nghe ba tui sắp trở về, má tui nói làm sao kiếm mua lại một cái đặng ổng vui lòng vân vân và vân vân. Cô chủ quán đứng lên bước vô sau quầy lụi hụi lục tìm, chút quay ra tay cầm tấm danh thiếp thơm phức đưa cho tui biểu có người này có cửa hàng đồ cổ ngoài đường Đồng Khởi đã mấy lần hỏi mua cặp đôn của em mà em không bán, ông ấy cho em tấm danh thiếp nói chừng nào bán thì kêu ông ấy, hay anh ra chỗ đó coi thử biết đâu ông đó có… Tui cầm coi thấy để Nguyễn Đức Sùng số 58 Đồng Khởi quận I, tui thở dài biểu chị ơi tui với chị giống nhau không phải người mua bán, mình thông cảm nhường cho nhau … chớ tui mà ra Đồng Khởi thì bị coi là ngoại quốc chắc, nếu có thì cũng sao mua nổi, nghe nói đồ cổ mua rẻ bèo mà bán thì giá kêu cao lắm chỉ tây mới dám mua thôi. Tui quay qua nói chuyện khác với thằng Út, tui kể hồi trước năm bảy lăm, tui còn nhỏ nhưng nhớ chuện ba tui nhiều lắm, ổng nói tiếng tây giỏi lắm…

Bũa sau vừa ghé kêu café thì cô chủ quán biểu anh gì ơi, anh mua một cái em không bán đâu, thế này nha, anh mua hai cái thì em mới bán, mà anh trả em bao nhiêu? Thằng tui ngơ ngác nói chị ơi tui mua chi tới hai cái, tui cần một thôi.. ơ mà tui cũng đâu biết nhiêu mà nói, hay chị thử gọi điện cho ông Sùng đó hỏi ông ấy mua nhiêu rồi chị bán cho tui… tui cám ơn chị lắm, hay chị bán cho ông đó một cái vậy. Cô chủ quán nói em nói anh nghe, nhà chú em cũng có một cặp mà là màu trắng, nếu anh mua thì em kêu chú để cho em cặp của ổng… và vân vân.

Cuối cùng, tui kêu xe chở hai cặp đôn bằng đá ITALY mua với giá một cây rưỡi về cửa hàng, xe vừa ngừng là sang tay cho thằng Keo giá hai cây.

Nửa tiếng sau, anh Sùng từ đâu chạy ào tời hét thằng Phương đâu rồi, sao mày dám mua đồ của tao, tui ngơ ngác nói anh ơi, hai cặp đôn em mua trong nhà người ta sao lại là của anh, đàn anh trợn mắt sùi bọt mép la hai cặp đôn đá là của tao gửi nhà người ta tao chưa lấy sao mày dám mua… thằng tui gãi đầu anh ơi cái đó anh phải hỏi chủ nhà chứ em đâu biết gì, em đi ngang nhìn thấy để trước cửa, em vô hỏi người ta có bán không, người ta đồng ý bán vậy là em mua chứ em nào biết gì mà anh la em tội nghiệp… , đàn anh rống như bò trời ơi cái thằng này, tao đào đất cửa hàng mày đổ đi bây giờ… mày muốn không hả cái thằng Phương? Hai thằng em nãy giờ đứng làm thinh, giờ nhìn mặt đàn anh là biết phải làm gì, thằng Út sấn vô nắm cổ áo của ông Sùng hộ pháp giật mạnh, nó nạt anh đừng vô lý, tui vói anh Phương trả tiền cho người ta mua về chớ của anh con cặc gì, anh tính quậy ở đây hả, cỡ anh giỏi tám chục ký chớ mấy, tướng như anh mình tui dư sức, anh dám hông… , tui nạt thằng Út không được hỗn mau cút ra ngoài rồi quay biểu thằng Tâm chạy kêu café cho lẹ, tui năn nỉ đàn anh biều anh ơi anh đừng giận em, em là em anh mà anh giận em tội nghiệp, là do em không biết chớ có đâu dám qua mặt anh, anh bỏ qua cho em anh nhé… , đàn anh cũng thừa biết tui đã bán mất tiêu còn đâu… giờ mới là lúc thích hợp nhứt, đàn anh chỉ cây đèn chín ngọn treo trên cao dịu giọng nói tao biết mày vừa mua cây đèn này giá hai triệu, vậy mày phải để cây đèn đó giá vốn cho tao, thằng tui ngập ngừng dạ, nhưng anh cho em lời tí được không anh, đàn anh lắc đầu cương quyết mày phải đền bù thiệt hại cho anh, anh trả cây đèn này hai triệu, mai mày lên lấy tiền…

Cuối cùng cây đèn đó cùng một cái đồng hồ mặt bị bể tui đã bán cho thằng Chip người Thailand (*) giá một ngàn tư và như thỏa thuận ban đầu, tui cho thằng anh kết nghĩa là Thủy “bọ” hưởng phân nửa tiền lời.

---------
Chú giải:
- (*) : Đàn anh mang cây đèn về treo ở cửa hàng mà không thèm trả tiền cho thằng em. Tui lên đòi cây đèn mang về. Anh em vì chuyện tiền bạc rồi từ đó mất lòng
./
Print
 
Lên đầu trang