Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Tổng thống, thủ tướng cũng ăn hối lộ chớ


Nhân đọc báo VIETNAMNET thấy nói Nguyễn cao Kỳ muốn về sống tại Việt Nam, tui nhớ từng nghe kể về ông tướng này…

Năm 1990, khi chưa có cửa hàng ở đường Đồng Khởi, tui có mấy chiếc đồng hồ trái quýt mạ vàng dỏm mang giả nhãn hiệu Pateck Philip gởi bên cửa hàng cố 89 Mạc Thị Bưởi, ông già chủ tiệm tên chi tui không biết, tui chỉ kêu theo các cháu ổng thỉnh thoảng ra chơi vẫn kêu bằng ông giáo Chính.

Ông giáo là một ông già người Bắc, theo ổng kể rằng hồi 1975 bị đi cải tạo thì ổng 60 tuổi vậy tới hồi tui quen biết thì ông giáo đã 75 tuổi vậy mà coi ổng còn mạnh. Sau này tui bán ở Đồng Khởi ít qua lại rồi ổng chết hồi nào không rõ...

ông già nào biết nay tụi nhỏ ma giáo bán toàn đồ giả mang nhãn hiệu quý giá, ổng tưởng của tui là đồ thiệt nên coi trọng thằng nhỏ tài giỏi lớn vốn là thằng tui lắm, mà tui coi bộ cũng thứ khôn ngoan khéo léo chút chút, bác cháu nói chuyện hạp lắm, nhà ổng ở đâu Trương Minh Giảng nay là Nguyễn Văn Trỗi.

Lại nói, người già hay kể chuyện thời liệt oanh ngày trước, ông giáo Chính cũng vậy, tui từng ngồi hàng mấy tiếng nghe ổng nói chuyện này nọ, mà phải công nhận thằng tui cũng chịu khó thiệt, nhiều chuyện ông giáo nói kể ở đâu đâu mà thằng tui vẫn ráng ngồi nghe, lâu lâu còn giả bộ trầm trồ thán phục cất tiếng xuýt xoa trời ơi trời hỡi khiến ông già khoái tỷ... Coi vậy cũng có lợi chớ, bộ khơi khơi có người mang chuyện xưa nay, kinh nghiệm cả đời dạy miễn phí cho mình chắc.

Nói chuyện cải tạo, ông giáo Chính được chánh quyền ưu ái cho cải tạo tại Suối Máu rồi Long Giao ở Đồng Nai, chiếu cố ông già đã 60 tuổi nên cách mạng khoan hồng chỉ nhốt ông lão có 6 năm chớ cái tội làm Cố vấn Tôn giáo cho Tổng thống Ngụy là nợ máu dữ lắm chớ chẳng vừa... Sau khi du lịch nghỉ dưỡng khu sinh thái rừng thiêng nước độc sáu năm mà chưa chết, ông giáo già nay đã hết còn gân được tha về buồn tình ra Mạc Thị Bưởi mướn nhà bán mớ đồ cổ theo lời ổng nói là của đám tướng lãnh chế độ cũ cũng là con cháu nhà trước khi leo phi cơ vĩnh biệt Tổ Quốc vẫn còn nhớ sai lính vác mấy món đồ cổ không mang đi được nên tặng ông cậu cho có tình nghĩa...

Nghe ông giáo nói về lai lịch mấy món đồ của ổng đang bán thằng tui lạ tai liền hỏi lại cho rõ thì được ông giáo Chính kể rằng ổng là em của bà giáo Nghĩa, mà bà giáo Nghĩa có thằng con trai thứ dữ là ông tướng Nguyễn Cao Kỳ, tức là tướng Kỳ kêu ổng bằng cậu, bởi vậy mới : “ Các tướng Lê Nguyên Khang Nguyễn Ngọc Loan đại tá Đào bá Phước gặp bác đều cúi đầu chắp tay chào cậu hết…”

Lan man đủ thứ, ông giáo kể tui nghe tùm lum chuyện, ông nói vanh vách nào là vợ chồng nhà sách Khai Trí hồi mới di cư gánh mua bán sách dạo quần ống thấp ống cao… nào là ông chủ Khách sạn Place đây bị giải cách mạng “giải phóng” giùm luôn cả tài sản hóa khùng khùng mấy năm trước đi lơn tơn qua đây hoài… nào là đất SaiGon này trước của bốn người ông Chà và cùng chú chệc Hui Bon Hoa và gì gì nữa tui không nhớ.

Ông giáo Chính còn kể tui nghe vụ hối lộ của tổng Thiệu, phó Tổng Kỳ cùng tổng trưởng Quốc phòng Nguyễn Hữu Có, ông giáo kể mà lâu quá tui chỉ nhớ đại khái rằng Tạ Vinh bị tướng kỳ mang ra tòa tuyên tử hình vì tội đầu cơ lúa gạo, con vợ nó móc bắn tin xin nạp tiền chuộc thân rồi sẽ đi biệt xứ đâu Nam Mỹ ẩn cư bất lộ diện, vụ này tướng Có báo cáo lên Tổng Thiệu, Thiệu biểu để tôi bàn với anh Kỳ coi sao… đang nghe thì thằng tui xía vô hỏi mấy chuyện kín này sao họ dám để bác biết, ông giáo biểu bác là cố vấn tôn giáo cho ông Thiệu, bác là cậu ông Kỳ lại là người quen thân với thầy Thích Tâm Châu nên vụ này ông Thiệu nhờ bác nhắn ông mưu sĩ là thầy Châu gặp tướng Có để bàn tính, chính thầy Châu vô Chí Hòa gặp Tạ Vinh hai lần mà, sau đó thấy Châu gặp tướng Có để bàn tính, ông Thiệu, ông Kỳ không lộ mặt được, tui lại xía vô hỏi rốt cuộc họ có bắn Tạ Vinh không bác, ông giáo biểu không, tạ Vinh mặc đồ người hầu đi lẫn vô đám gia nhơn của pu nhơn đại sứ Nam Hàn mà rời Việt nam đi biệt xứ. Sau này nội bộ bể ra là tướng có ăn chặn, Tạ Vinh nạp 3 triệu đô la mà tướng có báo với hai ông Thiệu, Kỳ rằng chỉ hai triệu, bởi vậy tướng Có mới bị ông Thiệu bực tức sau này tìm cách gạt ra không cho làm Tổng trưởng Quốc phòng còn thâu mất mọi quyền hành.

Nói chuyện đồ cổ, ông giáo nói đồ cổ ở mình nay (1990) rẻ bèo, hồi đó đám tướng lãnh cùng nghị sĩ mê chơi đồ cổ thì phải leo máy bay qua tuốt Hongkong bỏ mấy chục cây vàng, có món giá mắc thì phải cả trăm cây mới mua được mang về Việt nam, khi bỏ chay mang theo đâu được đành phải bỏ lại, vậy mà giờ bán mỗi món có vài ba cây mà thiên hạ toàn thứ không biết là đồ quý mà chê mắc hỏng thèm mua.

Nói mới sực nhớ, tui có mua được của nhà Thờ Búng một cái ghế là nguyên khối gỗ thiệt bự chạm mà thành, cha Minh nói rằng đây là một chiếc trong bộ bàn ghế của tướng TQLC Lê Nguyên Khang hồi giải phóng dân chúng vô hôi của, có giáo dân mua được một chiếc từ Saigon mang về Búng dâng tặng nhà thờ, ông cha minh biểu có một cái thì làm chi được, tui mua được sau mang tặng lại cho đàn anh Nguyễn Hải Thanh bên Công Ty Xuất hập khẩu Y tế - VIMEDIMEX ở Cống Quỳnh, nhà anh Thanh trước ở trong khuôn viên trường y dước Dân tộc ở trong hẻm đường Chi Lăng nay là Phan Đăng Lưu Phú Nhuận.
./ Print
 
Lên đầu trang