Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Dã tràng xe cát


Mấy tờ nhựt trình giành đăng tít “nghệ sĩ Kim Cương kiện Trung tâm Thúy Nga”, nói rằng bà Kim Cương gởi đơn đến chánh phủ Huê Kỳ để... kiện một trung tâm băng nhạc của cộng đồng người Mẽo gốc Việt...


Hì, bà già ni chắc lâu có ai thèm để ý, thằng tui đồ chừng bả cũng đi hỏi chán chê nơi này chỗ nọ mà biết rằng mình đang mần chuyện vu vơ, vậy chớ YAMAHA, bả buồn tình lại gặp dịp may để gây xì căng đan tìm chút danh còm năm nao…

Chuyện nực cười, bà Kim Cương thừa rõ trong giới của bà người ta mần răng thâu đặng tiền bản quyền. Thằng tui dân ngoại đạo nhưng cũng từng ăn hết mấy nồi cơm cháy Cải lương nên cũng rành sáu câu chớ bộ.

Nhớ thời bảy mấy thế kỷ trước, tui nhờ có điều kiện mà từng tiếp xúc quá trời dân đại nhạc hội cũng như dân cải lương, có hai điểm khác biệt rõ rệt, dân đại nhạc hội là Thanh Tuyền Thanh Lan Duy Khánh Nhật Trường Hùng Cường đều có ăn học, còn đám đào kép cải lương kịch cọt Thẩm Thúy Hằng các loại từ nhỏ theo cha mẹ lang bang hát đình ngủ miểu làm sao ăn học, tui chứng kiến bao đứa chữ nghĩa vừa đủ để đọc ron tuồng, thời gian đi theo cải lương tui nghe dân trong nghề kể mấy đào thương đào mùi nổi tiếng Thanh Nga Mỹ Châu Diệu Hiền cứ mở miệng ra là chửi thề, nhứt là đào Thanh Nga hồi bảy mấy nhà ở Biệt Thự đường Ngô Tùng Châu nay là Lê Thị Riêng, ngày nào đi học trường Dân Việt ra ngồi ăn cà rem tui đều thấy bà đào Thanh Nga ngồi trên ghế lơ chiếc Ford bảy chỗ màu trắng cũa mèm, bả có búi tóc to bự trên đầu nghe nói bả cứ mở miệng ra là Đ.M. Tụi cầu chài cải lương kể đào Diệu Hiền hung dữ có tiếng, chỉ cần làm nghịch ý bả là bả lột guốc nhọn đập lên đầu người ta máu phun có vòi… Dân giàn bao cầu chài cải lương khoái nhứt là kép Thanh Tuấn bị tánh ổng hào phóng chịu chơi tốt tánh điệu đàng với em út không giống kép Minh Vương đi hát đâu cũng mụ vợ kè kè thâu tiền cát sê đêm ba chỉ vàng…

Hồi theo cải lương tui từng ăn ngủ chung nơi cùng soạn giả Loan Thảo giám đốc hãng dĩa Việt Nam cũ, là thầy lăng xê Minh Phụng Minh Vương, ổng ghiền "độp" hạng nặng nên rít khói thuốc lá Dalat suốt ngày chỉ trừ lúc ăn cơm và ngủ, nhớ, anh em thằng ngồi thằng nằm võng nói chuyện khi đoàn hát ở thị trấn Bồng Sơn tỉnh Bình Định, ảnh kể chuyện ngày xưa giám đốc hãng dĩa lăng xê Minh Phung rồi Minh Vương, kể đủ thứ chuyện rồi ảnh nói Phương à, anh sống đã nhiều giờ tao chỉ mong sống tới bốn mươi tuổi chết cũng vừa, bữa sau tui đưa ảnh ra bến xe về Saigon. Mấy bữa sau khi đoàn hát đang ở Pleicu thì tui nghe anh Loan Thảo chích rồi bị sốc thuốc mà chết. Vợ ảnh tui quên tên khóc lóc rồi cũng là thằng tui đưa chỉ ra bến xe rồi tui móc tiền túi mua vé xe cho chỉ về Saigon luôn, nghe nói ảnh chỉ còn mấy đứa con nhỏ...

Kép Hoài Thanh nổi tiếng và cầu kỳ trong lối ăn ở, thằng này tui thấy đời cải lương ăn ngủ tạm bợ mà nó rất ngăn nắp. Thằng kép Minh Trường mà khi đó thường dựa hơi thằng anh nổi tiếng nên bandron vẫn quảng cáo nó là "Minh Cảnh em", chỉ hơn tui chừng bốn năm tuổi nhỏ con lóc chóc. Kép Minh Thành giải Khôi nguyên 1968, khi ở thành phố Việt Trì tỉnh Phú Thọ là thằng tui rọi đèn pin cho ảnh run rẩy cầm cung kiếm mà độp rồi nằm lăn ra quậy làm hư hết tấm Pano thiệt bự do anh họa sĩ Lô-Ca vừa vẽ chưa khô.

Nhớ, sau khi anh Thanh Tòng dựng vở "Câu thơ yên ngựa" vừa nổi lừng lẫy ở rạp Quốc Thanh thì bầu Hoài Nhơn mời ảnh từ Saigon ra thị xã Quảng Nghĩa tỉnh Quảng Ngãi đi theo đoàn đặng dựng vở cho đoàn Sông Bé 3, ông Thanh Tòng mập lùn, trắng trẻo mặt nhẵn nhụi giọng nhỏ nhẹ hay mặc bộ pijama màu nâu sậm thứ vải may đồ thầy chùa, suốt ngày tay luôn phe phẩy cây quạt, tui cũng ban ngày nằm võng nghe ảnh kể chuyện đời, kể chuyện gánh hát Minh Tơ của gia đình ảnh đủ thứ... Nhớ, ảnh than với tui ở Pleicu Phương à, ngày mai anh về Saigon mà ông Nhơn không trả anh đồng nào, anh về còn không có tiền mua bánh cho con, cũng thằng tui do tội nghiệp mà đưa tiễn ảnh ra tận bến xe Gia Lai để ảnh về Saigon...

Thằng tui có nhận xét trong một gánh hát tổng cộng chừng sáu bảy chục người mà là một xã hội thu nhỏ, ngoài đời thường có thể anh đã gặp hạng người này mà chưa gặp loại người kia, vậy chớ trong cánh hát thì đủ hết, người tốt người xấu trộm cướp đĩ điếm giết người hiếp dâm không thiếu thứ người nào, mắc tội chi đó chui vô xin mần "cầu chài" gánh hát là chắc bắp khỏi sợ ai bắt bớ, rày đây mai đó động tịnh là nhảy xe đi qua gánh khác, xứ khác là mất dấu... xảy chuyện đã có ông bà bầu mần đơn bảo lãnh là người tốt đàng hoàng. Tui nhớ một thằng cầu chài mặt mũi cô hồn tên Tuấn dân miền Tây, nghe nói nó bị tội chi nặng lắm nên trốn vô lẫn lộn theo gánh hát, khi ở Diễn Châu, Nghệ An, tui thấy nó ôm con bé chừng chín, mười tuổi hai tay nó thoa bóp mông đít con bé, hồi đó tui hai mươi tuổi là dân Bắc kỳ bảy lăm nên chưa từng nghe nói, chưa biết thế nào là hiếp dâm, tui thấy mà không biết thằng đó đang làm gì nên không để ý, hồi đó tui 20 tuổi lớn đầu mà ngu dốt mấy vụ đó thiệt.

Thằng tui còn có một kết luận rằng một thằng nhóc chừng mười ba mười bốn tuổi sống trong giới cải lương thì lối sống của nó khôn hơn một người cỡ ba chục tuổi ngoài đời thường là chắc.

Kể chuyện đây để chứng minh thằng tui đã lăn lóc đình chùa súc miệng rửa mặt bằng nước sình để lắng, vừa ngồi ăn cơm hội kề cầu tiêu nhà thiên hạ vừa hửi mùi cứt như ai chớ không nói bậy.

Một vụ kiện cấp quốc gia với công lý lẽ phải thuộc về mình rành rành như vụ kiện Dioxin mà tụi Mẽo nó còn xử mình thua, cái bà Kim Cương hỏi luật sư chắc cũng biết rồi, nhưng cứ muốn gây chút tiếng tăm cho đỡ buồn vậy mới nhơn danh cá nhơn mà gởi đơn tới tòa án... Mẽo để kiện một trung tâm nhạc vô danh tiểu tốt.

Tụi Mẽo đâu rảnh lo chuyện nội bộ dân da màu.
./
---------
Lời bàn của Mao Tôn Cương:
- Thằng phuongngugia ở không nói chuyện bao đồng, mặc dù mi không có ý đả kích châm chọc nhưng người ta dám bị tổn thương do tưởng bị gây chuyện, mi coi chừng mồm miệng mi đó đa.
Print
 
Lên đầu trang