Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Đồ cổ

- Hỏi về đồ cổ hả ?
- Dạ con xin được nghe chỉ dạy của bác về cái thứ mà con vô cùng mê đắm này.
- Chơi lâu chưa?
- Dạ con cũng mới thôi ạ...


Thằng tui đã từng gặp ông già đại khó tánh Vương Hồng Sển tại nhà ổng trong hẻm ở Bình Thạnh kỳ đi theo anh Sùng ở ngoài Đồng Khỏi hồi chưa nhảy vô nghề.

Tay chơi họ Vương, tác giả của "Thú chơi cổ ngoạn", ông già làm như bị gãi trúng chỗ ngứa ngồi thao thao bất tuyệt về mấy món trân phẩm bằng sành sứ Giang Tây ngũ sắc thời Càn Long. Ông họ Vương say sưa sảng khoái nào là "nhứt sứ nhì sành tam đồng tứ mộc...", nào là "nghề chơi cũng lắm công phu...". Thằng tui dòm ông Sùng ngồi thái độ cung kính rõ ra vờ vịt, vậy chớ ảnh nghe làm như nuốt từng câu mong mót lóm chút nghề còm từ ông già sừng sỏ cổ ngoạn, còn thằng tui ngồi đó như vịt nghe sấm, mắt láo liên dòm mấy thứ kêu bằng đồ xưa, bụng thầm tính mấy thứ bình hũ tô chén nhất phẩm nhị phẩm của ông già gân này giờ mang ra bán được cỡ nhiêu...

Theo tui được biết, đồ xưa quý giá, quý và có giá (!) ở chỗ phải là một thứ trân phẩm tuyệt đẹp qua nhiều thế kỷ và vẫn nguyên vẹn, ngày nay còn được là rất hiếm, cái chi đẹp đẽ nhiều người mê mà hiếm ắt phải quý.

Đồ xưa cũng không có ngoại lệ, có câu "nhứt kỳ nhì cổ", ngồi nghe ké bực thầy nói chuyện mà thằng tui lơ mơ hiểu rằng đồ cổ, nhứt là thứ đồ Ngự dụng ngày nay hiếm thiệt nhưng nếu có duyên và may mắn vẫn còn cơ hội kiếm được cái thứ hai chớ cái thứ kỳ quái tạo hóa kiến tạo thì bói đâu ra cái giống in hệt. Ông thầy sành sứ trấn Cảnh Đức bên Tàu ngày xưa trong lúc làm đồ dâng ngự dụng một phút ngẫu hứng xuất thần mà pha màu làm thử một món cho đừng giống ai, vậy chớ món đồ đó đang trong lò lửa rực, men khi bị lửa làm chín nó chảy theo ý nó chớ tay nghề bậc thầy nào mà xía vô đặng, chừng ra lò mắt mới dòm thấy miệng lắp bắp ôi trời là đẹp... , chỉ còn biết chắt lưỡi trầm trồ bàn tay cao xanh thiệt khéo, đám người trần mắt thịt cung kính truyền tay mà ngắm nghía, mà sướng khoái vô kể. Bởi rứa hậu sanh nhiều đời mới có cái mà nói, mà bàn cãi.
./ Print
 
Lên đầu trang