Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Bạn bè


Nhớ, trong làng đá Saigon có một thằng anh em khá nổi tiếng, đó là Trường “nẫu” từng nhơn vật mua bán số 1 Intershop Saigon một thời, có thời điểm vài anh em trong làng tập trung thường trực tại cửa hàng của tui ngoài Đồng Khởi, anh Trường “nẫu” đề xuất rằng anh em đi ăn đi uống đều luân phiên trả tiền duy thằng tui khỏi móc hầu bao, vì tánh tui rộng rãi không câu nệ chuyện nhỏ, tui sẵn sàng cho phép anh em dùng nơi của tui như của họ,cứ tự nhiên khoe khoang hù bá tánh rằng cửa hàng của tui là của họ, bởi vậy mới có sự ưu tiên như vừa nói…

Anh em trong làng khi đã quen biết ngoài chợ, có thể gửi nhau bán viên hàng hoặc lô hàng vài vé mà thực ra vốn chỉ vài trăm ngàn VNĐ, khi tin tưởng nhau rồi, khi có khách có thể mượn lô hàng bạc ngàn đi bán kiếm lời. Trong làng, một thằng rớt đài te tua qua ngày mai gặp nhau ngoài chợ cười hỏi bình thường nhưng thiên hạ đều né từ từ, đừng tưởng bữa qua mới kết nghĩa anh em là bữa nay nó giúp đỡ, đừng ngây thơ như vậy chớ, mày chết là chuyện của mày, anh em kiếm tiền là chuyện của anh em, đừng mở miệng hỏi vay mượn mà mang nhục, chẳng thằng nào giúp đâu mà tưởng bở. Chết một thằng là bớt một thằng cạnh tranh giành cơm áo…

Bữa, thằng Oanh dân ở đâu Phương Lâm cây số trăm hai lăm, từ khách sạn Thái Bình Phạm Ngũ Lão chạy qua mời anh Phương mua một viên hàng đỏ nước nhứt, cầm viên hàng lên coi, đẹp thệt, viên đá nặng hơn 3 carat hàng thô hình khối đẹp, mài ra còn 1 carat, giá 1.200 ăn ngay, bên Mạc Thị Bưởi shop Anh Đào số 88 của vợ chồng cha Phúc “Pê-đê” đang có khách mua hàng… Coi, viên hàng này theo mắt tui coi là hàng thiệt chắc, tui hỏi thằng Oanh giá nhiêu, nó kêu 8 vé, đúng giá nhưng tui biểu bớt đi em, mày bán giá này tao mua đâu không được mà mua của mày, nó kêu bảy vé, thằng tui lắc đầu, còn cao lắm tao hỏng mua, nó bớt thêm năm chục… cò kè đã đời, nó chốt giá 400 đôn xanh, đến đay thì thằng tui cười nói viên hàng đẹp lắm mà mày ngu quá, mày cầm giá 800 là tao mua rồi, tao coi không ra viên này là hàng bom, tao đã tính mua, giờ mày bán 4 vé, hàng ăn cắp cũng đâu ai bán giá đó, ê Oanh hàng này ở đâu làm mà đẹp vậy, tụi Miên làm hay tụi ngoài bắc, thằng Oanh cười hè hè bỏ đi.

Vậy đó, thằng Trường “nẫu” thường biểu ê Phương, tụi mình đây là bè chớ không phải bạn, nghiệm thấy ảnh đúng thiệt. Tiếng là anh em, một thằng anh em mượn mình lô hàng năm bảy vé đi bán kiếm lời, có bán thiệt nhưng nó bán rồi bỏ túi xài luôn, mình hỏi tiền nó biểu đã gửi thằng mít thằng xoài bán… để nó đi lấy về trả… rứa là vốn lời bay hơi khỏi chờ đợi chi, lần sau thấy thằng đó lo né nó là vừa.
./ Print
 
Lên đầu trang