Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Hỏng có thời


Hiện nay, ai biểu mần ăn dễ hỏng biết chớ với riêng tui thấy đại khó, quá quá… , mần ăn theo kiểu bỏ vài chục ngàn cây vàng mua miếng đất rồi bán lại kiếm lời chừng vài ngàn cây hay mua vài mươi tỷ tiền cổ phiếu sáng mai ngủ dậy đã có lời năm mười tỷ vân vân thì e coi bộ trọn kiếp này không có tên tui…

Hiện tui chỉ mong kiếm tháng vài chục triệu đủ tiền sáng hủ tiếu Liến Húa, tối vài ly na pồ lê ông sa bô ở Chu bar là nhứt rồi, vậy chớ ông trời nào chiều lòng người, tui mới phát hiện ra một cách kiếm tiền thiệt ngon lành, với ai khó chớ với tui là dễ như ăn hủ tiếu, ấy là mở một tờ báo rồi mình mần chủ bút, thằng tui vốn quen biết rộng người tốt nhiều người xấu cũng lắm, ấy, cần phải nói rõ rằng một đại gia lái xe đẹp mắc tiền, quần áo tàng thứ hàng hiệu mua ở “bển”, tiền kiếm mỗi tháng hàng trăm ngàn đôn xanh, ngon lành khơi khơi ra đường bệ vệ thì là người tốt rồi chớ, chừng nào xộ khám thì lúc đó hãy biểu đó là kẻ xấu kiếm tiền phi pháp tỷ như thằng cha Bi chủ tịch huyện Cầu Ngang ở tỉnh Trà Vinh mới rồi, ai dám nói ổng là người xấu, tới chừng xộ khám lãnh lịch thì rõ ra thằng tội phạm tức người xấu cẳng còn chi mà nói nữa, phải hôn.

Đang nói chuyện kiếm tiền, cứ thử giở hàng mấy trăm tờ báo hiện bày bán đầy trên thị trường mà đọc thử, tờ nào in tờ nấy, đầy dẫy chuyện cướp, hiếp, giết… coi bộ xứ mình vô địch khủng hoảng thừa mấy món này quá, xứ khác đào đâu ra mấy chuyện tỷ dụ như quan lớn nhậu bia ôm trong giờ làm việc rồi mụ vợ cũng làm chức lơn trong chánh quyền ào tới tốc váy đánh ghen đập bể đầu gái đĩ rồi vợ chồng hè đe dọa khiến nó sợ phải bãi nại, một thằng cán bộ văn phòng tỉnh ủy hiếp dâm bé gái chín tuổi, một thằng mang hàm thứ trưởng ngành thể thao hiếp dâm con nít, hàng trăm quan chức nhà nước đua nhau xộ khám vì hà lạm đất đai, vì thhiếu trách nhiệm… vì lạm dũng chức quyền, vân vân và vân vân.

Thằng tui mà có tờ báo trong tay thì khỏi cần kiếm ba chuyện ăn trộm chó, hoa hậu tụt váy lúc biểu diễn… cùng mấy vụ cướp hiếp dơ dáy đó đăng lên báo nhằm câu đám khách hàng tôm hàng cá. Thằng tui chỉ cần tìm đủ chứng cứ, chỉ cần xài cái điện thoại di động hiệu Nokia hay Samsung giá triệu rưỡi rồi cứ việc ghi âm quay phim chụp hình quan quyền lớn nhỏ ăn hối lộ chơi bời sa đọa rồi đăng lên tờ báo của tui, giống hồi đó coi phim HongKong, ở xứ đó có chương trình “Đô thành truy kích”, là bá tánh giành mua báo của tui ầm ầm, thằng tui sẽ giàu khẩn cấp…

Ngặt nỗi, mình có hàng trăm tờ báo tên gọi khác nhau nhưng chỉ có một ông tổng biên tập duy nhứt, mấy tay em được giao ngồi trách vụ sếp của tờ báo phải theo dõi coi chừng không cho tụi công nhân sắp chữ cho mấy bài báo tầm bậy không theo ý ông sếp lên khuôn, cái gì bậy bạ đăng lên báo mà dám qua mặt ổng thì thằng lãnh chức sếp tờ báo coi chừng cái đội nón, nhẹ thì cách cổ mày, nặng thì hỏng biết điều chi xảy ra cho mày nữa à mày.

Ngoài mấy báo đó ra, hỏng ai được phép mở tòa soạn mà mần báo. Cơ hội mần giàu ngon ăn quá mà mần hỏng được. Khổ tui rồi, tui sắp đói tới nơi. Đúng là thằng tui hỏng có thời.
./
Print
 
Lên đầu trang