Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

“Hàng” qua đèn


Nhớ, sau vụ tập đoàn Sư Tử Vàng Đài Loan giao dịch lần đầu ở 66 Nguyễn Chí Thanh quận 5, buổi chiều hỏng ăn ở số 2 Cao Đạt. Thằng tui về nhà ngồi nghĩ tiền tụi Đài Loan nhiều quá, tụi nó mua đá dễ thiệt, chỉ cần vượt qua được chiếc đèn cực tím là lấy tiền…

Xin mở ngoặc để nói về mấy thứ mà đám người nước ngoài thường dùng nó để xác định đá thiệt đá giả. Thứ nhứt là chiếc đèn cực tím mà ta thường dùng để thử sơ qua tiền đô thiệt hay giả. Thứ hai là chiếc máy điện tử để đo độ cứng Mode, tức là xác định độ cứng của kim cương.

Ở Việt Nam lúc đó có loại đá giả xuất xứ từ Thái Lan đưa qua, đá giả, thiệt ra không phải đá mà là thủy tinh màu nhưng được nấu theo công thức chế tác kim cương giả của Châu Âu nến rất cứng, loại kim cương nhân tạo này còn được gọi là Cétatic một thanh bằng cỡ ngón chân cái người bình thường, dài khoảng 10 cm, là thứ mà các tiệm vàng thường dùng để lên hàng chợ bán, ta thường thấy các tiệm vàng bán nhẫn hột xanh hột đỏ hột vàng thì chính là thứ Cétatic đó. Một thanh mài ra được mấy chục viên lục giác nậng cỡ 7-10 carat. Thanh màu xanh giá là 180.000 (một trăm tám chục ngàn) VNĐ, thanh màu đỏ giá là 70.000 (bảy chục ngàn) VNĐ.

Nói tới đèn chiếu tia cực tím, khi chiếu cô viên đá giả thì viên đá sẽ sáng rực lên như khi ta rọi tiền giả. Viên đá thiệt thì sẽ đen, tối lại vì ánh sáng phi hồi cực tím của đèn không thể soi thấu những thành phần kim loại… cấu thành viên đá.

Còn chiếc máy đo độ cứng, hì, nó in hệt như đồng hồ tính tiền của xe taxi chạy dù, nghĩa là có thể chỉnh sửa theo ý muốn, bời vậy mấy thằng ngoại quốc Tay Tàu Nhựt luôn đám “Dziệc” kiều nghèo mạt mà tham, tụi Tây tàu qua Vietnam nhắm mắt tin vô cái máy đo độ cứng vớ vẩn mà trở thành thứ con thịt, mấy đàn anh Việt kiều về Quê nhà có ít tiền không lo ăn chơi nhảy múa, ở “bển là thằng làm thuê, về Vietnam bày đặt lớn tiếng thương gia, bởi vậy tất cả đám ta tây giành nhau tự nguyện cúng nạp các đàn anh trong làng đá Saigon hàng nhiều triệu đôn xanh, đá giả đổi tiền thiệt, đừng théc méc sao mấy anh đá quý giàu quá, hehe, hỏng giàu cũng hỏng được… Đóng ngoặc.

Lại nói, sau vụ hỏng ăn 90 ngàn đôn tại nhà số 2 Cao Đạt của tụi cái gì tập đoàn “Sư Tử Vàng” Đài Loan, thằng tui về nhà ngồi nghĩ, mẹ, chỉ cần có viên hàng qua đèn là tiến ngay mà không biết sao. Cái khó ló cái khôn, nghĩ mãi rồi tui nhắn tin cho thằng T, bác sĩ bịnh viện chấn thương chỉnh hình ở Trần Hưng Đạo ra uống café ở Lý Thái Tổ gần chỗ anh em nó thuê trọ, thằng T. này cũng chạy làm cò đá quý, khi nó chạy tới hỏi anh ơi có gì mà nhắn em gấp quá vậy, tui hỏi nó T. ơi, em là bác sĩ, khi chụp X quang thì có gì cản không cho tia X rọi qua không, thằng T. biểu có anh ơi, tụi em có một chất (tui quên là chất gì) tiêm vô xương sẽ nhìn thấy… nó nói chi đó nay tui hỏng nhớ, tui biểu mai em lấy cho anh một chút nha, thằng em nghe vậy hỏi tui để làm gì hả anh, tui nó việc của tao mày hỏi chi, có gì anh nói cho mày sau.

Tui nhắn tin cho anh Kim Huyền lấy cây đèn cực tím, ngồi nhà cùng thằng em lọ mọ trét cái thứ chất đó lên viên đá giả rồi bỏ lên lò điện nướng, thử tới thử lui, kết quả là mất một ngày thử nghiệm rồi rốt cuộc như ý luôn.

Bữa sau khoái quá, tui xách mấy viên hàng “đặc biệt” mới sản xuất ra cửa hàng, mấy thằng em chàng ràng tới hỏi anh Phương ơi, nghe nói anh vửa trúng quả đậm hơn trăm ngàn, anh cho em chút đỉnh xài với, làng đá Saigon có lệ, thằng nào lừa được tiền cũng rộng rãi, nhớ thời điểm đó anh em xin nhau một hai trăm đôn xanh để xài là chuyện nhỏ, lúc này làng đá Saigon đồn rầm Phương “cận” mới lửa tụi Đài Loan quả đậm, hàng mấy chục thằng chạy tới hỏi xin tiền làm thằng tui mắc công lắc đầu giải thích khô cổ tốn tiền nước… mấy thằng Campuchia chạy qua hỏi anh Phương ơi, nghe nói anh mới trúng lớn, mẹ, tao trúng thì đi chơi thiệt xa mắc mớ chi ngồi đây mấy ngày nay lắc đầu sắp gãy cổ, tụi nó gật đầu, lại hỏi anh Phương ơi tụi khách này gà hay có nghề, tui nói nó là gà nhưng kinh nghiệm in hệt mình, nay tui có hàng chiến lắm bán rẻ anh em kiếm ăn, nói rồi tui móc mấy viên hàng ra, thằng Hương em vợ gạt đi kề tai tui nói anh ơi anh gấp quá hư việc, mấy viên này dòm là biết hàng giả mà lại qua đèn thì bể liền, tui đang hứng không nghe lới thằng H, tui biểu diễn qua đèn cho tui Miên coi, hehe, mấy thằng Miên trố mắt khiến thằng tui khoái chí hỏng thèm để ý thằng em đang sầm mặt tức tối vì nghĩ tui ngu… Đầu giờ chiều, Hải “già” ở đâu chạy tới lật đật kêu Phương ơi, mới có hàng giả qua được đèn rồi đó anh đã nghe chưa, tui cười ha ha khiến thằng em vợ tức lắm bỏ ra ngoài uống café.

Bữa, vô bán tại căn nhà trong hẻm gần nhà thờ Ba Chuông, một viên hàng cỡ gần 12 carat tui làm tuyệt đẹp, dân trong nghề nhiều thằng coi không ra, hai thằng Đài Loan thử tới thử lui hàng gần tiếng, tụi nó soi rọi chà xà bông rửa bằng Axton cùng ngâm xăng Toluen (xăng thơm) thôi thì đủ kiểu, nhưng một viên hàng lớn mà đẹp hoàn hảo quá làm tụi Đài Loan cảnh giác, mặc dầu thèm lắm nhưng sau khi bàn tán to nhỏ, gọi điện thoại kêu thêm người tới coi vân vân, cuối cùng tụi nó biểu màu hơi tối không mua. Đúng dân nhà nghề đầy kinh nghiệm chớ tụi nó tin vô cảm giác hay máy móc là lãnh thẹo liền.
./ Print
 
Lên đầu trang