Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Anh em giúp đỡ

Nhớ, đầu tháng 5/2001, thằng tui chân mang dép lẹt quẹt, mặc chiếc quần short và cái áo sơmi cũ mèm trở về Saigon, Hiệp “mập” rỉ tai :

- Phương ơi, khi mày tới công ty thằng Lộc mày chịu khó mặc quần dài vô nhé, vì đây công ty của nó mà mày mặc quần đùi thằng Lộc nó không bằng lòng, nó nói nhỏ anh đấy. (*)

Tui trề môi :

- ĐM, là chỗ anh em thì em mới ghé, nếu nó vậy thì em đéo thèm ghé nữa mà làm gì.

Nói thêm, sau này tui mới biết, thằng Lộc “mập” hồi đó bán hóa đơn, nó làm cho H. “béo” một thời gian rồi bỏ ra riêng mở công ty TNHH Tài Đức Lộc nằm trên đường Nguyễn Biểu quận 5, khi đó tui mới trên quê trở về, thấy một thằng dân “làng đá” từng bài bạc cháy túi, nợ nần tùm lum phải đi trốn là thằng L. “mập” mà nay là ông giám đốc công ty Tài Đức Lộc, thằng tui ngac nhiên và thán phục tụi nó lắm.

Nhớ, bữa tui chủ động ghé công ty thằng Lộ “mập”, đẩy cửa vô chào hỏi nó, thằng Lộc hờ hững đưa tay bắt rồi trả lời mấy câu tui hỏi, coi bộ thằng này lạnh nhạt rõ. Tui liền quay qua hỏi thăm anh Hiệp “mập” thằng Lộc móc điện thoại gọi Hiệp “mập” rồi chuyển điện thoại cho tui…

Sau này, năm 2006, khi tui đã bị tai biến, thằng Lộc “mập” cùng Hiệp “mập” gọi điện chào hỏi tui coi bộ thân thiết lắm, tui nhẹ nhàng từ chối mấy lời gợi ý chi đó của nó… Ít bữa sau, một bữa đọc báo Công an thấy đăng nó đã bỏ trốn vì liên quan tới tội bán hóa đơn.

Nhớ, tui gặp H. “béo” một lần năm 2001, thời đó mới về tui đi một vòng anh em cũ coi thử vì nghe nói nay tụi nó giàu lớn, thằng nào cũng công ty Cổ phần tùm lum…

Tui tới công ty Đ.C.T của thằng H. "béo" nằm ở góc Phạm Ngũ Lão – Nguyễn Thái Sơn, đàn anh H. “béo” rủ tui về gần đó khoe căn nhà cao ngút nó đang xây, anh em ngồi uống cafe hàn huyên một buổi, thái độ của H. “béo” với tui càng lúc càng tỏ ra kênh kiệu khệnh khạng, thằng tui nổi ngứa đứng dậy phủi đít bỏ đi, bữa đó gặp cả thằng Hà “xạo” chạy tới nhờ vả xin xỏ H. “béo” chi đó. Thằng tui cũng đã nghe qua về đàn anh H. “béo”, bởi vậy nay nó ngó người khác nửa con mắt. Mẹ, tui nào phải đến để nhờ vả xin xỏ nó nỗi gì, cỡ loại thằng như H. "béo" có giúp được ai cái chi bao giờ mà mắc công nhờ nó…

Mới đây đọc báo thấy công ty may Đ.C.T . của thằng H. "béo", hồi năm 2001 tui gặp nó, nó khoe sắp ra Quảng Ngãi mở may mặc chi đó, nay nó bị thiếu tiền lương công nhân dữ lắm, nhớ hồi 2005, anh Phúc ra công ty H. “béo” ở Dung Quất về nói H. “béo” nợ nần sắp chết rồi, có chiếc xe Ford Escape nhờ tao đi cầm tùm lum, trước công ty nó có cái cột cờ tụi giang hồ dọa bẻ hoài…

Mẹ, một thằng bán đá quý giả mà chuyên bài bạc, lại là thứ “tay không bắt cướp” như nó đầu óc nào mà làm với ăn ?

Nhớ, trở về Saigon được ít lâu, H. "mập" chở tui đi một vòng ghé thăm từng thằng anh em cũ. Sau một mình tui ghé thằng K. mấy lần, trong đám anh em cũ, thằng mà tui đánh giá cao nhứt là nó. Nhớ, hồi đó hay tập trung đánh bài ở quán café nhà ông Uyên nằm sau cửa hàng của tui ngoài Đồng Khởi, thằng D. “ruồi” chở thằng K. ra chơi, thằng K. ngon ở chỗ là chơi bài không thiếu, không đủ tiền đặt một cây bài là nó không chơi, nó chơi bài thua đứng lên ra cười hề hề nói anh Phương ơi em thua hai triệu rồi, không đủ tiền cầm cái nên em nghỉ thôi. Mẹ, thường thì tụi chơi bài khi thua hết vẫn ráng ngồi đặt cây cuối, ăn thì gom tiền thiên hạ, thua thì đứng lên xù… vậy mà thằng K. nó không vậy, hồi đó nó đã đi buôn xe hơi Miên về bán, phong cách của nó khiến thằng tui đánh giá nó cao. Hồi nó đi Singapor, nó chạy ra cửa hàng của tui biểu anh Phương có hàng “bom” loại đặc biệt không để em qua Sing bán thử…

Sau khi gặp một loạt anh em cũ tui quyết định lên tiếng nhờ thằng K. bằng vào thái độ của nó với tui những ngày qua, tui mạnh dạn lên tiếng nhờ nó giúp cho tui cách chi kiếm hai bữa cơm. Nói thêm, chính thằng K. là thằng duy nhứt lên tiếng khuyên tui tuyệt đối không dính vô hóa đơn, nó biểu tui anh Phương ơi, anh phải nghe em, nếu làm cò chơi kiếm chút đỉnh thì được, chứ dứt khoát là anh không được làm hóa đơn nhé.

Thằng K. gợi ý với tui một cách làm ăn và nó hứa sẽ giúp đỡ, nó biểu :

- Anh đừng lo gì cả vì có em đây, em sẽ giúp đỡ anh để anh em mình cùng kiếm tiền...

Một thằng em cũ từng thân tình, thằng em nay nổi tiếng bậc nhất trong làng vì có quan hệ làm ăn rộng rãi, nó còn làm ăn và là bạn thỉnh thoảng chơi bài với T.L.N công ty K.Đ, biết rằng tui từng sống tại tỉnh B.D, thằng K. nói với tui nó là em út thân tình trong làm ăn từng giúp đỡ rất nhiều cho đàn anh D. “lò vôi” ở B.D, nhân vui chuyện, nó biểu với tui :

- Ông D. “lò vôi” nhờ em nhiều lắm đấy…

Một thằng như vậy chắc không đến nỗi đưa thằng anh nghèo này vô đất chết ?

Vậy nhưng thằng tui làm sao nghe lời nó, nào giờ thằng tui đời nào chịu làm một công việc mà mình chưa hoàn toàn nắm chắc. Ngặt nỗi thằng em biểu anh cứ tin em, mẹ, thì là anh em chớ sao, là nó đang tính giúp mình chớ sao... nhưng cứ tin mà nhắm mắt nghe lời nó thì hỏng phải là thằng tui rồi.

Sau đó, một bữa, tui đang đi với Hiệp “mập” thì thằng D. “ruồi” gọi biểu đánh cờ tướng, thằng D. “ruồi” này với tui vốn đâu thân, bởi vậy tui từ chối, thằng D. “ruồi” cứ nằn nì biểu anh tới chơi với em một ván cờ, tui gạt phắt biểu nay chú em mày giàu rồi thì khác, còn anh đói anh phải kiếm cơm.

Sau này ở công ty của thằng D. “ruồi” do thằng Đ. Là giám đốc, tui mới biết thằng D. “ruồi” theo thằng K. mấy năm nay, thằng Q. biểu :

- Hôm đó anh K. sang đây chơi, anh K. ngồi đây cùng anh chú D., anh K. bảo chú D. gọi điện cho anh Phương đấy chứ chú D. gọi anh Phương làm gì.

Đó có khi là tui đã bỏ lỡ một cơ hội anh em giúp đỡ, thằng Út nhằn mãi vụ này nhưng tui khuyên nó mình muốn giàu vững là phải tự mình làm kìa, tụi nó giúp đỡ thì mình kiếm một tụi nó phải kiếm năm sáu…

Sau này, ngồi tại số 8 Lê Duẩn, khi tui nói chuyện với thằng D. “con”, thằng D. "con" gật đầu nói thằng K. nó khôn đặc biệt, em với nó không thể làm ăn chung được và từng chia địa bàn làm ăn mà… Thằng D. "con" cười hè hè nói với tui, anh phải biết thằng K. nó đâu biết giúp không ai bao giờ…

Thiệt, nghe thằng D. "con" nói rồi thằng tui gục gặc đầu đồng ý với nó, thằng tui tự nhủ rằng, tụi nó cùng lớp với nhau mà nói về nhau như vậy làm sao trật.

---------
Chú giải :
- (*) : Từ hồi tui có cửa hàng bán đồ cổ ngoài Đồng Khởi, tui kết bạn với thằng Hâu Chung Sim, người Malaysia qua Việt nam đầu tư sản xuất nhang muỗi. Hàng ngày thằng Sim chở tui bằng chiếc xe tay gaz màu đen của nó, hai thằng tui chuyên quần Short áo thung, mang dép lẹt quẹt đi cùng khắp từ uống cafe tại khách sạn năm sao là con tàu bự ngoài Bạch Đằng đến khách sạn New Wordl ở ngã sáu Saigon. Lại rủ nhau ăn sáng ở Broda đường Đồng Khởi. Tui quen mặc quần short đã từ lâu lắm. Print
 
Lên đầu trang