Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Chút ký ức tuổi thơ nhớ về bác Cù Huy Cận nhân đọc hồi ký của Nguyễn Đăng Mạnh


Đọc hồi ký của GS Nguyễn Đăng Mạnh, Chương IX, nói về Xuân Diệu thấy có nhắc nhiều về Huy Cận, nhà thơ Huy Cận trong ký ức tuổi thơ của tui thì đó là bác Cù Huy Cận, là thứ trưởng Bộ Văn Hóa, nói giọng khu bốn cũ, người lúc nào cũng nói oang oang, cái giọng cười hềnh hệch híp cả hai mắt. Bác Cận (như tui vẫn gọi hổi nhỏ) tướng người mập và lùn tịt, mặc bộ vét thì quần cái quần chật căng, bác Cận đi làm bằng chiếc ô tô Pô-Pi-Đa đít vịt do ai lái thì tui quên rồi, tướng bác ấy lạch bạch cắp chiếc cặp táp bự. Chẳng là hồi đó gia đình tui ở trong khuôn viên Bộ văn hóa, số 51-53 Ngô Quyền, Hà Nội. Còn nhớ, hàng xóm trong khu cơ quan còn có bác Nông Quốc Chấn là Vụ trưởng vụ Văn hóa - Quần chúng, còn có bác Phúc sau cưới cô Lương, bác Phúc tui có gặp lại sau khi gia đình tui chuyển vô miền Nam, ông già tui là sếp sòng cơ quan đại diện Bộ Văn hóa Hà Nội để quản lý nghành văn hóa toàn miền Nam.

Theo tui còn nhớ hồi nhà tui ở số 51-53 Ngô Quyền, Hà nội là trụ sở Bộ Văn hóa Hà Nội thì Bác Hoàng Minh Giám sói đầu đeo kiếng trắng là bộ trưởng đi làm bằng chiếc xe Vôn-ga màu xanh lá cây có một con hươu ỡ mũi xe, bác Hà Huy Giáp là thứ trường đi làm bằng chiếc xe Vôn-ga cải tiến (đời mới) màu đen do bác Khuyên làm tài xế.

Còn nhớ các thứ trưởng là bác Mai Vy, Nguyễn Đức Quỳ, bác Hà Xuân Trường sau này tui không thấy đi chiếc Max-co-vích màu cà fe sữa tới Bộ Văn hóa làm việc nữa. Mãi sau tui mới biết bác Trường về là Cục trưởng cục điện ảnh. Bác Nông Quốc Chấn người dân tộc Tày từ Vụ trưởng lên Thứ trưởng tui cũng biết, bác Chấn sống một mình sáng nào cũng sang gọi tui ra tập thể dục, khi lên thứ trưởng bác Chấn được cấp nhà ở Khu tập thể Kim Liên, gia đình tui được cấp một căn ở nhà tầng 2, nhà C11 còn bác Chấn cùng gia đình bác ấy được cấp nguyên dãy bốn căn phòng ở khu B phía ngoài kia, ở nhà B mấy thì tui không còn nhớ…

Lại nói, bác Cận thì tui còn nhớ đôi chút, mỗi lần khi người lớn họp hành hay chuyện gì đó ở phòng A bộ văn hóa, bác Cận thường bảo mọi người hãy chia nhau kẹo bánh mà mang về, còn nhớ bác oang oang nói, phải học tập bác Hồ không lãng phí, mọi người chia nhau kẹo mang về nhà cho các cháu đi...

Còn nhớ, sau này khi ông già tui chuyển về công tác ở Sông Bé, bác Cận về thăm, tui thấy ổng vẫn in ngày nào hồi khi tui còn bé, bác ấy vẫn cười hềnh hệch híp cả mắt, ăn sầu riêng rất nhiều và vẫn cất tiếng oang oang khen ngon… Print
 
Lên đầu trang