Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Không tin thì đừng thèm tin



Nhớ, kể từ sau khi thằng tui bị tai biến MMN, bác sĩ Yến, Trưởng khoa nội TK của Viện Y học Dân tộc tọa lạc trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, số mấy tui quên rồi, chỉ nhớ là ở ngay ngã tư NKKN – Nguyễn Trọng Tuyển.

Lại nói, ngày nào bà bác sĩ Yến khi khám bịnh nhân buổi sáng đều hỏi tui rằng :

- Anh uống thuốc hạ huyết áp hiệu "Nifedipin T20 stada retard" này thì anh có bị táo bón không ?

Tui đáp :

- Dạ thưa có, uống thuốc vô tui bị bón lắm chị ui…

Bón thì bón chớ biết mần răng được bi chừ, tui chỉ ráng ăn và uống nhiều nước cùng các thứ rau trái có tính nhuận tràng hy vọng giảm bớt phần nào chứng táo bón…

Sau, nghi ngờ mình bị nhiễm mỡ trong máu, trong ăn uống tui giảm tối đa lượng mỡ, và vì sau này tui không khoái nhai thịt nạc nên cơm hàng ngày chỉ gồm các món cá. Chưa hết, năm 2008, tui làm biếng không đi ra ngoài ăn sáng mà ăn ở nhà, bữa thì bánh mì trứng, bữa thì mì gói nấu với tôm tươi, bữa lại mỳ gói nấu thịt bò và vân vân. Thằng tui khoái nhứt là điểm tâm sáng chỉ gồm mì gói nấu rau đậu các thứ, thằng tui vốn sanh trưởng nơi Bắc kỳ (zoóng) nên ưa cà pháo.

Rứa là, ngày xưa thi sĩ Tú Mỡ Hồ Trọng Hiếu thì : “Sáng sáng đi làm chén phở rong…”, ngày nay thằng tui thì : “Sáng sáng lót dạ gói mỳ tôm”. Để chiều theo khẩu vị của riêng tui thì phải có dĩa cà pháo muối vừa chua trộn thiệt nhiều ớt bằm, trộn thêm chút muối cho mặn miệng giúp cho con mắt nhìn thấy là ứa nước răng đặng hỗ trợ đưa hai gói mỳ vô bao tử.

Hic, chỉ bằng vào mì gói + cà pháo vừa chua trộn quá trời muối ớt, vậy chớ ngày mô tui cũng đi cầu như… rất bình thường, thấy lạ, tui thử ngưng ăn mỳ, quay qua khẩu vị cũ là phở. Y rằng, cái vụ táo bón chết tiệt lại xuất hiện hỏi thăm sức khỏe ngay tắp lự, cả tuần lễ mới đi một lần. Tui lại quay qua hát bài… mì gói, ô hô, cứ như chưa từng bị bón bao chừ.

Kể cũng lạ hén. Lạ thiệt .

Tới đây tui xin mở dấu ngoặc, đầu năm 1976, tui theo cha mẹ vô sống tại Saigon, tui còn nhớ, hồi đó có ở miền Nam có mì ăn liền Miliket, mùi thơm đặc trưng trong gói gia vị của thứ mì này khiến thằng tui rất khoái, thời kỳ cả nước nhờ ơn đảng mà được ăn bo bo nấu, ăn bột mì hấp thay cơm, cả một dân tộc bị đói khổ bần cùng thê thảm vì sự ngu ngốc điên khùng của thằng lãnh chúa gốc nẫu kêu bằng anh Ba, thì thằng tui cứ ngày mấy gói mì Miliket, cứ vậy mà khẩu vị của thằng tui thành ra một thứ… đạo mỳ, đóng ngoặc.

Và, thằng tui mang chuyện này nói cho cô y sĩ đang hàng ngày lên nhà châm cứu cho tui và hỏi cô ta nghĩ sao về chuyện của tui. Hô hô, vị y sĩ hai mươi năm trong nghề nghe xong rồi mặt khờ ra dòm ngu hết biết, miệng bả muốn cà lăm ú ớ hổng biết đường mô mà nói, thằng tui tinh ý chuyển qua hỏi cổ chuyện khác liền .

Vậy đó . Print
 
Lên đầu trang