Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Dr. Thanh

Ông Trần Quý Thanh, TV giới thiệu như vậy, là một doanh nhân, một tiến sĩ…

Nhớ, hồi gần cuối năm 1987, khi đó thằng tui mần phó giám đốc giả cầy của Xí nghiệp Trang thiết bị Văn hóa quận I, trụ sở đóng trong tòa nhà số 1 Công Trường Mê Linh cũng là nơi trụ sở của Phòng Văn hóa Thông tin quận I. Nghe nói khi thành lập xí nghiệp một số anh em là tư nhân hành nghề đổ tượng thạch cao, in lụa, vẽ quảng cáo vân vân được sếp Ngô Quốc Chính thu nhận tất, dưới dạng Tư nhân có tay nghề hợp tác với Xí nghiệp, sếp Chính là thứ đồ ngu thuộc lớp mới đẻ nên bị đám thằng Nguyễn nhà ở Tùng Thiện Vương quận 8, thằng Chơn thứ dân quê từ Đồng Nai, anh Nghĩa làm nghề in lụa nhà ở Phạm Ngũ Lão quận 1, lại thêm mấy thằng đổ tượng thạch cao gì gì nữa, tụi nó tiếng là hợp tác vậy chớ sản phẩm làm ra tụi nó tính đủ các thứ chi phí tiền công kỹ thuật, tiền đổ khuôn, tiền độc hại gì gì đó… Cưối cùng sản phẩm tượng thạch cao ký gởi bên Công ty Bách hóa tổng hợp thành phố (thương xá Tax) bán, rồi khi hạch toán thì Xí nghiệp không có lời.

Bên mảng in lụa thì thằng Nguyễn mặc sức thao túng lấn lướt anh em khác, sếp Ngô Quốc Chính được nó nhét túi cho vài ngàn đồng là miệng im thóc, hễ sếp mở miệng là có thằng Nguyễn cùng đồng ca bài làm ăn khó khăn không có lời và vân vân.

Nhớ, thằng Chơn Mỹ là thằng làm nghề in lụa và vẽ quảng cáo, tánh cực kỳ chịu chơi và có tài, kêu nó là Chơn Mỹ vậy vì con vợ nó tên Mỹ, thằng này dân Bắc kỳ 54 gốc đâu từ Đồng Nai, tui nhớ thằng Chơn Mỹ đi tới đâu cũng có vài ba thằng em út đi theo điếu đóm, từ miệt quê về Saigon mà nó tung hoành dưới mắt không có ai, thằng Chơn có tài lại biết điều, hơn nữa nó chịu chơi bởi nên thiên hạ khoái thằng này lắm.

Nhớ, công ty VIMEP khi đó quảng cáo pano tấm lớn, chính thằng Chơn Mỹ là thằng nhận được hợp đồng vẽ quảng cáo có giá trị lớn đầu tiên ở Saigon (nay kêu bằng ngã sáu Phù Đổng), nó vẽ một chiếc xe gắn máy nhãn hiệu VIMEP khổng lồ trên tường nhà chị Xuân bán quán ăn tại Ngã sáu ngay đầu đường Nguyễn Trãi.

Nhớ, chiều nào cũng vậy, đám anh em tập trung uống bia hơi trên lề đường tại kiossque số 1 Trần Hưng Đạo thuộc quản lý của Phòng Văn hóa thông tin quận I tại mũi tàu ngã ba Trần Hưng Đạo - Phạm Ngũ Lão, thằng Chơn Mỹ nó rất thân với một đàn anh tên Thanh “râu”, anh Thanh này thường ngồi chung với mấy ông già kỹ thuật của Nhà máy bia Saigon, chiều nào mà không mưa là bà con tập trung không thiếu mặt người nào, bia hơi đậu phọng, bia hơi với một hai dĩa mồi chi đó, từng nhóm ngồi riêng, ngồi nhậu riết thành mối rồi cả làng quen nhau hết. Hỏi ra mới biết, ông Thanh “râu” tính mở xưởng nấu bia, vậy nên ổng thường mời rủ mấy tay công nhân già Nhà máy Bia Saigon nhiều kinh nghiệm mà đã về hưu, ông Thanh chơi với dân lão làng trong nghề, chắc tính học nghề, tui nghe mấy ổng bàn tán nào là bia bi nhiêu độ đường, ủ men 7 ngày, 14 ngày, nào là ca ra men giá rất mắc, nào là giấy lọc nay lên giá và vân vân .

Sau này, anh Thanh thuê xưởng tại đường Phan Văn Trị để làm bia hiệu Bến Thành, tui chơi với thằng Ngũ, chủ một xưởng bia hơi nhỏ tại số 20 đường Nguyễn Văn Bảo ngay gần Phan Văn Trị, thằng Ngũ này dân Trung đâu như Quảng Bình Nghệ An Hà Tĩnh chi đó. Năm 1997, thằng Ngũ từng tâm sự với tui nó là học theo ông Thanh “râu” mua đất rồi trúng giá, nay in hình nó cũng giàu có lớn.

Thiệt khâm phục một người có chí lại chịu khó học hỏi như thằng cha “râu” này. Print
 
Lên đầu trang