Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Mái ấm gia đình

Lại nói, thằng tui vẫn thường tự nhìn lại bản thân để kiểm điểm tháng ngày vừa qua, mình làm được gì và chưa làm được gì.

Tui may mắn là có một người cha rất biết dạy con cái, điều đó đã được chứng minh rằng anh em tụi tui nay đứa nào cũng nên người đàng hoàng. Đứa nào cũng có nhà cửa riêng, một gia đình bên ngoài nhìn vô đều cho rằng hạnh phúc, một cuộc sống vật chất hàng ngày “nhìn lên mình không bằng ai ; nhìn xuống không ai bằng mình”.

Nhìn xuyên suốt, thì ra tui bị ảnh hưởng của ông già, từ 15 tuổi ổng thân mồ côi cha mẹ đi theo kháng chiến đến khi xuôi tay lìa xa cõi đời này, cuộc sống vật chất kể luôn cả nhà cửa là nơi trú ngụ hàng ngày, ông già tui toàn nhà nước lo cho ổng chớ bản thân ổng từng quyền lớn vậy chớ nào có mua riêng được cho mình, cho vợ con được thứ gì thuộc phạm trù vật chất ?

Thằng tui từ nhỏ được hưởng một cuộc sống không đến nỗi quá thiếu thốn của thời bao cấp. Từ 1977, cuộc sống gia đình đầy đủ do ông già tui là nhân vật cầm quyền lớn... Vậy chớ nay tui thuộc loại nghèo, ngoài căn nhà đang ở, thằng tui lại không hề có ý rằng phải mua thêm nhà nữa mặc dù tui thuộc hàng kiếm tiền nhiều, kiếm tiền nhanh hơn nhiều lắm người trong thiên hạ.

Những năm trước khi bị bịnh, tiền lương tui trả cho đám nhân viên trong công ty là từ 1,3 triệu - 2 triệu/tháng/người.

Thu nhập hàng tháng của cá nhân tui là dao động từ 90 - 107 triệu/tháng. Khoản thu nhập này là tiền lời trong việc mua bán, mà chưa tính thỉnh thoảng tui làm dịch vụ khác, mà tui đã làm dịch vụ thì phải là tiền tỷ. Vậy là nhiều lắm đó chớ.

Thằng tui từng tự coi mình là người chồng, người cha tốt, lo lắng cho vợ con có cuộc sống tinh thần, vật chất đầy đủ.

Một thằng đàn ông kể từ tuổi 41, thu nhập ổn định mỗi tháng hàng trăm triệu, sáng 9h đi làm, chiều 17h là về nhà với vợ con. Không rượu bia, không ghiền cafe, có hút thuốc lá, mỗi ngày 20 điếu.

Những ngày tháng mùa mưa, ngày nào mưa gió lớn là tui tự lái xe đưa con trai đến trường, buổi chiều lại rước con cho khỏi mắc mưa rủi sanh bịnh…

Thứ nữa, trong suy nghĩ của tui, đàn bà là chỉ ở nhà nuôi con, rảnh rỗi lúc chồng đi làm con đi học thì có quyền hẹn bạn bè uống café hay đi mua sắm hoặc ăn uống, tóm lại ngoài vụ lo chồng con đàng hoàng rồi dĩ nhiên có quyền tự do riêng tư.

Thằng đàn ông làm chồng, làm cha người ta ra ngoài kiếm tiền lo cho vợ con có được cuộc sống vật chất đầy đủ thì tui coi đó là bổn phận tự nhiên phải vậy khỏi bàn. Đồng tiền kiếm được tui luôn coi có một nửa công sức là của vợ, thằng tui từng cầm tay chia sẻ điều đó với bà xã khi chỉ riêng hai vợ chồng với nhau.

Thằng tui lại thường trong bữa cơm dạy con trai, gia đình mình gồm ba người, bổn phận và công việc của ba là ra ngoài kiếm tiền nuôi hai mẹ con. Bổn phận và công việc của mẹ là lo cơm nước quần áo, săn sóc sức khỏe cho hai cha con mình. Còn con, con có bổn phận làm tốt công việc của con là học hành cho tốt. Giải trí con nên có giờ giấc, ba không muốn con mất nhiều thời gian vô vụ chơi game online, mẹ con đã phàn nàn với ba rằng con ham chơi game lắm đó, ba cũng ham đi chơi lắm chớ, nếu ba không tự kềm chế mà cứ đi chơi theo ý thích riêng thì mẹ con sẽ không vui… Vậy đó con à, mỗi người trong nhà hãy cố gắng tự làm tốt công việc của mình thì nhà mình sẽ là một mái ấm gia đình hạnh phúc con à…

Tui thường tập cho con trai ý thức rằng nhà mình thì ba và con đều là đàn ông, duy có mẹ con là phụ nữ, là đàn ông thì có trách nhiệm che chở, bảo bọc phụ nữ trong nhà, đàn ông thì phải phong độ lớn, phải hùng, con còn nhỏ, có thể con chưa hiểu hết ý nghĩa trong những lời ba nói, con yên tâm rằng khi lớn thì con sẽ hiểu hết. Ngày xưa ông nội cũng dạy ba vậy đó, có nhiều điều sau này khi đã trưởng thành ba mới hiểu ông nội muốn dạy ba điều gì…

Thằng đàn ông vậy tui chắc phải là niềm mơ ước của nhiều lắm các bà vợ.

Kết : Mấy năm qua thằng tui bỏ về vùng quê sống. Kể là người chết rồi. Hic hic. Và tui thường gọi điện nhắc nhở thằng con cưng nay đã 17 tuổi, rằng phải chăm sóc mẹ nó.

---------
Ảnh chỉ mang tính minh họa Print
 
Lên đầu trang