
Biệt danh là người đời đặt cho chớ có đâu luôn vỗ ngực tự xưng kỳ cục rứa. Tỷ như “Công tử Bạc Liêu” ; “Bạch công tử” ; “Hắc công tử”, là mỹ danh người đời đặt cho cậu Ba Huy và cậu Tư Phước, nhứt là cậu Ba là hàng phú gia địch quốc, điền sản cò bay mỏi cánh phải mua máy bay mà đi thăm ruộng, là nhơn vật ăn chơi thứ hai chỉ sau vua Bảo Đại. Lại nói, Bạch công tử Georges Lê Văn Phước hồi cả trăm năm trước từng trong rạp hát đốt tờ tiền giấy hai chục rọi sáng cho Hắc công tử Trần Trinh Huy kiếm tờ giấy năm đồng vân vân.

Như rứa thì tức là thằng cha Hoàng Hải Thủy chi đó là hạng vô danh tiểu tốt, thứ cát bụi vớ vẩn vậy chớ già rồi mà còn âm binh hết sức, va hỏng chịu yên phận con sâu cái kiến mà cái tật xấu hỏng chịu bỏ, cứ mở miệng ra là tự xưng khoe mình là hạng công tử giả cầy chi chi đó thiệt vô duyên hết sức.
Chưa hết, trong trang cá nhơn của va thì ngay mặt tiền va chưng tấm hình cũ nát của va, một thằng nhóc nhỏ con ốm nhách mặt mũi lơ láo ngồi lọt thỏm trong cái ghế cây cũ mèm đang cầm tờ báo coi hình. Mà tấm hình thằng cha Hoàng Hải Thủy chưng lên mặt tiền làm thuốc đó chắc cũng chụp đâu từ đời tám hoánh nào coi bộ cũng phải cỡ năm hay sáu chục năm trước lận, từ hồi đó còn chưa có hình màu.

Thiệt hết nói nổi. Print