Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Thán đề

Đêm buồn, lâu lắm mới có cảm giác buồn. Thằng tui thấy mình buồn vì… không vui. Mở nhạc nghe chơi, tui lựa vài bản nhạc xưa do các ca sĩ xưa thể hiện. Nằm một mình thả hồn lan man theo nhạc. Có một nhạc phẩm tựa đê là “Em đẹp như mơ”, giọng ca trầm ấm của một nam ca sĩ hòa với cung bậc dịu êm của điệu Rumba nhẹ nhàng khiến thằng tui một phút bất chợt tưởng mình say đắm đang lả lướt dìu bước một em nào đó của một thời đam mê khiêu vũ gần hai mươi năm trước.

Bài hát thiệt hay, lời ca thiệt đẹp, giai điệu cũng rất đẹp, nghe thiệt hay làm ký ức bất chợt như lén hiện về trong lòng khiến thằng tui chợt cảm thấy xúc động. Quả thiệt, quá khứ cho dù vui hay buồn nhưng đã qua nhiều năm và nay nghĩ lại thấy đẹp.

Nghe hết bài hát, phút mơ mộng vụt tan biến để thằng tui thấy mình đang đêm tháng ba trời nóng nên ở trần nằm trên nền gạch, một chân vẫn đang bị co rút chưa thể đi lại được. Thằng tui buột miệng chửi thề và lại hỏng biết mình chửi ai hay là chửi cái chi nên thằng tui bật cười.

Thằng tui nay, rượu thì nào giờ không khoái uống, thuốc lá thì đã bỏ, mà đã không hút thuốc lá thì café cũng không luôn. Anh em quen biết thằng nào mời rủ café tui cũng miễn luôn. Riết rồi hỏng còn người quen nào.

Thân bịnh hoạn không ra ngoài, mọi thú vui gì nay với thằng tui thì kể như không có, ngày mô làm siêng lắm thì ráng tập vật lý trị liệu được một tiếng đồng hồ, không tính thời gian châm cứu.

Mẹ, rứa thì còn chi kêu được là vui ? Hichic. Mà lâu không hết bịnh cũng đáng. Print
 
Lên đầu trang