Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Trưởng phòng kỹ thuật của SJC cũng bị “múc”

alternative text
Nhớ, hồi đó sếp phụ trách kỹ thuật của công ty vàng bạc đá quý tp Hochiminh (SJC) là ông Tuấn “điếc”, thằng lùn kênh kiệu vì biết mình là nhân vật quan trọng…

Nhớ, thằng cha Tuấn “điếc” thuê nhà ở ngã sáu Saigon (nay kêu là ngã sáu Phù Đổng) rồi mở cửa hàng tư nhân mở dịch vụ check đá quý đầu tiên ở Saigon.

Bữa, anh Hải “voi” rủ tui mang viên đá Ruby mà ảnh mới mua được tới nhờ Tuấn “điếc” check bằng máy. Tui cầm viên hàng coi rồi biểu anh ơi, viên này là thiệt rồi mà anh đi check làm chi cho tốn tiền, ông Hải “voi” giả điên mà lắc đầu biểu tao muốn check bằng máy cho chắc ăn… Hic, hàng mua rồi, trả tiền rồi mới biểu tao phải vô coi bằng máy cho chắc, mẹ, rõ đồ thằng đàn anh xạo ke .

Ông sếp kỹ thuật của SJC giơ tay đón viên đá mà anh Hải “voi” đưa cho, bước vô ngồi trên cái máy bự in hệt máy Photocoppy, hý hoáy một chặp, Tuấn “điếc” quay ra cầm tờ giấy in các thông số kỹ thuật mà máy vừa in ra, miệng nói đây là đá Spinel…

Trời đất, mặt ông Hải "voi" lúc đó dòm ngu hẳn mà hỏng dám mở miệng nói chi, ảnh nhìn tui như muốn mong tui sẽ nói chi đó giùm ảnh, tôi quay qua nói với Tuấn "điếc" ông thầy ơi, cái máy của anh sao kỳ vậy trời, viên hàng này mà biểu Spinel thì chết cha người ta rồi còn gì, anh hãy coi bằng con mắt nhà nghề của anh đi và nói viên này là hàng mềm hay hàng cứng... Thằng Bắc Kỳ zoóng nhà quê tướng lùn cỡ... thước rưỡi giở bản mặt tỉnh rụi mà nói khơi khơi rằng tôi không biết, là do máy báo vậy mà… Thiệt rõ đồ thằng cà chớn. Hải "voi" móc hơn trăm ngàn tức là mười đô để trả tiền cho Tuấn "điếc" mà tui biết trong bụng ảnh tức lắm.

Khi hai anh em ngồi uống cafe trong sân Billar Kỳ Mã ở Nguyễn Du, anh Hải “voi” bi giờ mới xả lũ hậm hực xổ nho chửi thề om sòm tùm lum, ảnh la cái máy của cha Tuấn “điếc” đó là máy dỏm, viên Ruby của tao vầy mà biểu là đá Spinel thì hết nói... Ảnh còn biểu thằng Tuấn "điếc" nổi tiếng mà tình thiệt chắc là đồ hỏng rành nghề vân vân... tui ngồi nghe trong bụng cười thầm mà im lặng.

Nhớ, năm 1997, có bữa tôi trở về Saigon, trên người còn nguyên bộ vó quê mùa nghèo xác ra Mây Hồng ngồi uống café sẵn coi tụi làng đá làm ăn sao. Chợ đá lèo tèo vắng ngắt chỉ có vài ba thằng ngồi uống trà đá ngáp vặt chờ khi tới giờ trưa đói bụng mà đi ăn cơm, tức không có bất kỳ hoạt động mua bán chi hết. Hỏi ra thì nay tụi nó tản chia ra mà ngồi nhiều chỗ, một đám vô khu chung cư mới xây trong hẻm Đồng Tiến, có đám kéo vô chợ An Đông…

Tôi thấy có thằng nào đó cầm một lô nhỏ Aquamarine đổ ra bàn mà ngắm nghía, tôi xáp vô hỏi anh bán lô này nhiêu vậy, giao tôi đi bán nha, thằng nhóc hỏi anh là ai tôi không biết, tôi trả lời nó rằng tôi cũng ở đây mà, chỉ vô đám thằng Coỏng, thằng Đức, thằng Vinh “mập”… mà tôi nói mấy anh này biết tôi hết mà chớ đâu lạ, tôi tên là Phương, ai cũng biết tôi hết, sáng mai anh ra tôi trả hàng hay trả tiền đừng ngại.

Thằng nọ gật đầu nói tôi giao cho anh là năm chục đô đó nha…

Sau khi ra Lê Thánh Tôn tính lắc kiếm ít tiền café, gặp thằng An thì nó giở đòn phép nói anh Phương ơi đá này lên hàng bán không cao mà ngâm vốn hơi lâu nên em chỉ dám mua cỡ năm chục thôi…

Tôi quay về Mây Hồng ở đường Lê Lai nói với thằng chủ lô hàng rằng lô đá này anh tính tôi chẵn năm trăm ngàn nha, tôi bán năm mươi đô thì lời được chút tiền lẻ… thằng nhóc lắc đầu nhứt định đòi đúng năm chục đô mới chịu.

Tôi sực nhớ tới thằng Dũng là thằng chuyên khắc tượng đá Ruby nhà nó ở hẻm đường Nguyễn Trãi ngay ngã ba Nguyễn Trãi-Nguyễn Cư Trinh, tôi nhớ nó còn rất nhiều thứ thủy tinh kêu bằng thủy tinh núi lửa màu xanh biển lợt giống in thứ đá Aquamarine này, tôi vô nhà thằng Dũng, nó chào hỏi tíu tít nói anh Phương đi đâu lâu quá em không thấy, hồi này anh sao rồi, tôi nói Dũng ơi cái thứ thủy tinh núi lửa của mày đâu hết rồi lấy tao vài miếng, thằng Dũng kêu đệ tử ra sau lấy một cục bằng cổ tay người lớn, dài chừng hơn tấc, nó đưa tôi và hỏi cỡ này được không anh, mà anh tính làm chi vậy. tôi cầm viên “thủy tinh núi lửa” cưa ra làm ba viên lớn nhỏ không đều nhau, viên bự nhứt cỡ chừng ngòn tay út rồi đưa vô đá mài tạo hình lục giác của đá Aquamarine, mài xong tôi kêu tụi nó bật đèn khò mà đốt cho mấy viên đó thiệt nóng, xong rồi tôi múc ca nước từ vòi kế bên rồi lấy tay nhúng nước mà rẩy nhẹ vài giọt lên, ba viên thủy tinh lập tức nứt toác tùm lum hệt như đá Aquamarine…

Tuấn điếc cùng bà vợ đang mướn cửa hàng trên đường Lê Thánh Tôn, tôi bước vô tảng lờ như người không quen hỏi bà chủ chị ơi chị có mua hàng này không vậy, bà chủ tiệm đưa tay đón bịch nylon đựng lô hàng lộn xộn giả thiệt rồi quay gọi ông chồng, vì tôi với Tuấn "điếc" trước chỉ biết mặt nhau chứ không từng mua bán gì vì thằng này là thứ nghèo rách toàn mua hàng lôm côm rẻ tiền rồi lên nhẫn nữ trang để lừa khách nên tôi không thèm biết tới nó. Thằng Tuấn “điếc” bước ra nhìn tôi có vẻ ngờ ngợ nhưng có lẽ nó không nhớ hoặc do thấy tôi làm tỉnh như không quen biết nên nó làm thinh mà cầm lô hàng coi, mẹ, nói chi thì nói, sếp kỹ thuật chuyên môn xác định đá quý thiệt giả của công ty vàng bạc đá quý thành phố Hồ Chí Minh làm gì mà hỏng nhận ra thằng tôi, có thể cũng vì vậy mà nó hỏng thèm hay hỏng thể trước mặt tôi lại móc đồ nghề ra để thử mấy viên đá rẻ tiền... nên cuối cùng thằng Tuấn "điếc" lừng danh đó cũng bị tôi "múc" một vé thêm mười đô.

Bữa sau, tôi ra Mây Hồng thì thấy thằng hôm qua chờ sẵn, thấy tôi nó nhìn dò hỏi, tôi kéo ghế ngồi rồi nói anh ơi tôi gởi người ta bán mà chưa lấy tiền, để rồi tôi gặp người ta rồi mình nói sau nghe anh. Thằng nhỏ nhìn lom lom nói anh nói vậy tức là anh đã bán rồi mà sao không trả tiền cho tôi. Tôi nói là anh nói chi vậy, để tôi gặp người ta, nếu chưa bán thì tôi sẽ lấy hàng về trả cho anh, anh hỏi mấy người này đi tôi nói chưa bán tức là chưa bán mà. Thằng nhỏ nói anh nên biết tôi là đệ tử của anh Hải già đấy. Mấy thằng anh em ngồi quanh đó nói ông Phương ông ấy nói cứ chờ thì cứ chờ đi, làm chi mà dữ vậy mày. Thằng nhỏ nói tôi mới gặp anh nến tôi không biết anh, tôi chỉ hỏi rằng hàng của tôi đâu, nếu anh không có hàng thì phải xuống tiền trả tôi năm mươi đô. Tôi nói này em trai, xin chút tiền lẻ mà mày không cho, mày khó tánh quá thì chịu khó chờ rồi lấy tiền nghe em, mày đi về hỏi Hải “già” rằng anh Phương “cận” là ai nhé…
Print
 
Lên đầu trang