Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Xếnh xáng check đá quý bằng máy… soi vi trùng

Một vị khách quen của dân làng đá là “sen sân pào trân” tức “bảo đảm” tiên sinh, tên họ là gì thì dân làng đá không ai để ý, nghe nói khi mua hàng hắn thường hỏi người bán có bảo đảm không, mẹ, thằng lùn giả điên, đi mua đá quý mà nó luôn miệng hỏi người bán có bảo đảm cho hắn rằng hàng ông bán cho tôi ông có bảo đảm là hàng thật ( nì dẩu pào trân trơ cơ sư chân tơ we tung xi). Dĩ nhiên là bảo đảm chớ, một sự bảo đảm bằng miệng để rồi lấy vài vé thì thằng nào mà không bảo đảm, lại còn hào phóng là đàng khác… nhứt là hàng bán cho xếnh xáng toàn là bom đạn tức thủy tinh màu xanh đỏ mài giác thì bảo đảm mấy mà chả được.

Bữa, mấy thằng mà tôi chỉ nhớ là gồm có anh Hải “già” (tôi nghe nói Hải “già” những năm sau này là nhân vật hạng nhứt của giới mua bán hột xoàn nơi chợ An Đông, anh Hải “già” trong thời gian đứng phiên dịch cho chị Bảy Hạn ngoài Đồng Khởi, sau thời gian anh em quen rồi thân nhau, chính Hải “già” đã chủ động lên tiếng nhờ tôi giúp đỡ và tôi là người dìu dắt ảnh vô nghề mua bán đá quý), lại nói anh em gồm có tôi, Hải “già”, thằng nhóc Phà đi ăn theo, còn ai nữa tôi không nhớ… đi vô Chợ Lớn bán cho ngài “bảo đảm”, ông khách Đài Loan cao chừng… thước rưỡi, mang cặp mắt kiếng cận dày còn hơn đít chai bia Saigon, ngồi nơi bộ bàn ghế salon, trước mặt gã là cái máy để coi đá, máy chi mà nhìn giống hệt cái máy soi…vi trùng mà tôi từng thấy ở trung tâm y tế quận nhất.

Sau khi mấy anh em lần lượt đổ hàng ra mời chào và đều bị chê vì xấu, vì nứt vân vân, tới lượt tôi, xếnh xáng ra hiệu biểu tôi có hàng gì cứ đưa ra hết. Mẹ, dòm cái máy tôi thấy nhờn nhợn sợ bị thằng khách phát hiện hàng giả mà đuổi mình ra thì quê chết, tôi thấy cách đổ ra hết không ổn vì hàng thiệt thì xấu ỉnh tối thui, còn hàng “bom” thì màu sắc xanh đỏ đẹp tuyệt vời mà sáng long lanh, nhìn khác một trời một vực coi sao đặng, quyết định xong tôi mở bóp lôi ra một viên bom xanh, xếnh xáng đưa tay đón rồi bỏ lên máy chúi đầu chăm chú coi, chừng năm phút, xếnh xáng lấy viên đá ra đưa trả tôi, vừa lắc đầu xếnh xáng vừa nói “chẹ tung xi”, thằng tôi nhướng mắt nhìn xếnh xáng kèm bản mặt nhăn nhó mà nói : “trơ cơ sư wồ mại, sư hảo tung xi la”, xếnh xáng xua tay trề môi, thằng tôi hỏi gặng : “nì khan khan, wồ mại hần quây la”, xếnh xáng lấy tay chỉ vô bóp của tôi ý hỏi tôi còn hàng không thì đưa ra, tôi cầm viên đá xanh (bom) đặt vô máy rồi ra dấu ý nói ông xem lại đi, xếnh xáng lấy ra trả về phía tôi, tôi cầm viên đá rồi giận dữ quăng mạnh ra cửa, tiên sinh “bảo đảm” thấy vậy nở nụ cười tươi mà rướn người đưa tay vỗ lên vai tôi tỏ ý tán thưởng.

Tôi móc bóp lấy ra một viên hàng xanh thứ thiệt đưa cho xếnh xáng, tiên sinh cầm bỏ lên máy rồi vặn tới vặn lui coi một lúc, xếnh xáng ngẩng lên ngoắc tôi ý nói tôi hãy xem, thằng tôi cúi đầu nhìn vô mà thiệt nào biết chi, tôi ngơ ngác nhìn xếnh xáng như muốn hỏi, xếnh xáng chỉ vô cái máy, rồi chỉ vô viên đá mà nói: “sư chẹ”, tôi hỏi lại xếnh xáng: “nì bào trân trơ cơ sư chẹ tung xi?” Xếnh xáng gật đầu vẻ quả quyết: “wổ bào trân cẩy nì sư chẹ la”, tôi giở tuồng , cầm viên đá lên mà mặt đau khổ nói nhỏ mà cố ý để xếnh xáng nghe: “trơ cơ wồ mại hần tuố xiẻn… ôi zaaa…". Rồi với vẻ giận dữ nhưng mà cương quyết, tôi liệng mạnh viên đá ra ngoài cửa, ba bốn tiếng la hoảng ơ kìa Phương, viên đó là hàng thiệt mà… tôi tảng lờ như không nghe, thằng cu Phà đứng lên chạy ra ngoài cửa mò tìm viên đá xanh cỡ gần hai carat hàng bích lửa của tôi vừa liệng.

Lức này thì tôi đã biết rõ cái máy để trên bàn là do thằng chệt không biết chi về đá quý, chắc về Đài Loan học lóm được của ai đó vụ coi hàng kỳ cục này, tôi làm bộ cẩn thận móc ra viên bom xanh chừng hơn ba carat, lấy áo lau chùi vết tay cẩn thận rồi đưa về phía xếnh xáng, kèm theo là bản mặt bực tức và miệng thì nói vừa đủ để xếnh xáng nghe rõ nhưng không mất lòng: “nì khan khan, trơ cơ sư chẹ tung xi wồ pủ mài mai hủng bào sựa, lãn pào sựa la…”. Vẫn cách cũ, xếnh xáng cho lên máy rồi cúi đầu coi một chặp, tay vặn tới vặn lui... rồi xếnh xáng ngẩng nhìn tôi mà gật đầu: “trơ cơ zẽn choan… nì mai tuô xào xiẻn”.

Có vậy chớ, hỏng lẽ bữa nay lỗ vốn ? Tôi vui vẻ sáp tới gần khi xếnh xáng đưa tay ngoắc ý biểu tôi hãy coi sự khác biệt của đá thiệt, đá giả... Tôi nói: “nì mại hần tuố Lãn pào sựa, nì chư tao trơ cơ tuô xào xiẻn lơ, nì khở ì suô cẩy wồ lơ”. Xếnh xáng lấy cân ra, bỏ viên đá lên cân rồi gật đầu nói: “ỉ pài khoai triều sử chen mầy chin la

Một trăm chín mươi đô, tính ra viên đá xanh đã liệng giá là năm chục, còn lời trăm tư. Thôi đành vậy, lâu lâu gặp khúc xương.
Print
 
Lên đầu trang