Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Bàn về cụm từ “Con ông cháu cha”

Nhớ lại, những năm cuối thập niên bảy mấy thế kỷ trước tui từng đọc tờ báo “Sài Gòn giải phóng”, trong đó có bài viết mà tôi không còn nhớ rõ, chỉ nhớ đại khái rằng tác giả viết bài nói về chuyện ăn chơi của các con cha cháu ông. Lại nhớ rằng sau khi vô Saigon tui đọc sách báo miền nam thấy có cụm từ Con ông cháu cha chớ đâu phải con cha cháu ông…

Sau này tui tìm hiểu để biết hai câu nói đó các nhà báo chế độ “ngụy” viết đúng hay nhà báo việt cộng mới đúng.

Không giống bây giờ, trước đây quả thiệt chế độ “ta” rất xa lạ với cách xưng hô theo kiểu như là ông nghị sĩ, ông thủ tướng, ông dân biểu vân vân mà phải nghiêm chỉnh quán triệt rồi chấp hành tốt cách xưng hô của Mao chủ tịch vĩ đại đã dạy, đó là tất cả gọi nhau bằng đồng chí, tỷ dụ như đồng chí chủ tịch nước, đồng chí chiến sĩ binh nhì vân vân.

Người dân sống trong chế độ “ngụy” kêu bằng con ông quận trưởng thì các đồng chí đồng bào “ta” gọi là con đồng chí chủ tịch UBND quận.

Vậy nên người phe “ta” do không hiểu mà cứ nằng nặc cho rằng đã là con thì phải là con của bố chớ đâu thể là con của ông.

“Ta” lại nhứt định giả vờ không biết rằng giáo dân đạo công giáo thường kêu các giám mục linh mục bằng “cha” rồi xưng “con” – Điều này làm tổn thương lòng tự ái của “ta” rất lớn vì “ta” chỉ cần bác chớ đâu cần cha.

Chế độ “ngụy” tự do tôn giáo mới biết rằng có cha nhà thờ chớ chế độ “ta” thì do học theo lối tuyên truyền của Joseph Göbbels bộ trưởng chế độ Quốc xã chuyên lừa dối bá tánh riết nên tự kỷ ám thị cũng tưởng rằng không có nhà thờ cùng không có cha sở.

Suy cho cùng, thằng Bờm vốn không biết chữ cộng với bản chất bần cố nông khốn nạn chỉ quen giải quyết mọi việc bằng dao súng thì mần răng mà bắt bẻ hay giải thích cho nó đặng, bởi vậy Bờm ta cứ nhứt định rằng đã là con của bố thì phải là cháu của ông.

Nhân đây tui xin trích dẫn để bá tánh coi chơi hầu hiểu thêm tại sao nhà thờ lại có quyền lực lớn ?

(Dẫn)
Giáo Hoàng Gregory VII (1073-1085) ban hành những quyết định để đặt ra những quy luật cho bọn vua chúa dưới quyền phải theo đó mà tuân hành. Đây là bản Tuyên Cáo "Dictatus papae" gồm 27 điều gọi là nguyên tắc có hiệu lực như luật. Bản tuyên cáo này được ban hành vào năm 1075 và là một tài liệu lịch sử. Tài liệu này được ghi trong THE HUMAN RECORD - sources of global story", Vol I, Andrea-Overfield, University of Vermont, 1999, tr. 225-226) và được nhà biên khảo Vũ Huy Quang ghi lại đầy đủ đăng trong tờ Giao Điểm Số 28, tháng 12/1997. Dưới đây là 27 nguyên tắc này:

“1.- Rằng Giáo Hội La Mã do một mình Thiên Chúa lập nên.

2.- Rằng chỉ có Giáo Hội La Mã được quyền cai quản toàn cầu.

3.- Rằng chỉ có Giáo Hoàng mới có quyền bổ nhiệm hay bãi chức các giám mục.

4.- Rằng đại diện của Giáo Hoàng dù là có cấp bậc thấp hơn trong hàng giáo phẩm cũng có quyền chủ tọa hội đồng giám mục và có quyền truất bỏ các giám mục.

5.- Rằng Giáo Hoàng có quyền truất phế những người vắng mặt (nghĩa là không cho bị cáo được điều trần).

6.- Rằng, dù bất cứ lý do nào, không ai được sống chung hay sống cùng một mái nhà với những người đã bị Giáo Hội rút phép thông công (bị phạt vạ tuyệt thông).

7.- Rằng, tùy theo nhu cầu của hoàn cảnh, chỉ có Giáo Hoàng mới có quyền làm giáo luật mới để thiết lập một chức vụ giám mục mới.

8.- Rằng chỉ có Giáo Hoàng mới được mang huy hiệu đế quốc.

9.- Rằng tất các ông hoàng đế và vua chúa sẽ được hôn bàn chân của Giáo Hoàng.

10.- Rằng chỉ có tên Giáo Hoàng mới được đọc lớn ở các giáo đường.

11.- Rằng danh hiệu đã được áp dụng đối với Giáo Hoàng sẽ chỉ có một mình Ngài được sử dụng.

12.- Rằng Giáo Hoàng có quyền truất phế tất cả các ông hoàng đế.

13.- Rằng, nếu cần, Giáo Hoàng có quyền thuyên chuyển các giám mục ra khỏi giáo phận đương nhiệm.

14.- Rằng Giáo Hoàng có quyền phong chức cho bất kỳ người nào ở bất kỳ nơi nào vào bất kỳ chức vụ nào trong Giáo Hội.

15.- Rằng bất kỳ người nào đã được Giáo Hoàng phong chức đều có thể quản nhiệm một nhà thờ khác.

16.- Rằng không có một đại hội nghị tôn giáo nào được nhóm họp nếu không có lệnh của Giáo Hoàng.

17.- Rằng không có một quyết định của một hội nghị tôn giáo được coi là giáo luật và cũng không có một sách nào được coi là giáo luật nếu không có quyết định của Giáo Hoàng ở trong đó.

18.- Rằng không ai có quyền hủy bỏ sắc luật của Giáo Hoàng và rằng Giáo Hoàng có thể hủy bỏ sắc luật của bất kỳ người nào.

19.- Rằng không ai có quyền xét đoán Giáo Hoàng.

20.- Rằng không ai có thể dám lên án một người đã cầu cứu đến Giáo Hoàng.

21.- Rằng mọi vấn đề quan trọng trong bất cứ thánh đường nào cũng phải đệ trình lên Giáo Hoàng.

22.- Rằng Giáo Hội La Mã không bao giờ sai lầm trước mọi vấn đề thuộc về vĩnh cửu đúng theo như kinh thánh.

23.- Rằng ngôi vị Giáo Hoàng đã được thánh hóa từ sự vinh quang của Thánh Peter.

24.- Rằng theo lệnh hay phép của Giáo Hoàng, thần dân (nhân dân) trong nước có quyền tố cáo nhà cầm quyền của họ (với Giáo Hội).

25.- Rằng Giáo Hoàng có quyền truất phế hay tái phong chức cho các giám mục mà không cần phải triệu tập một hội nghị tôn giáo để quyết định.

26.- Rằng không ai được coi như là tín đồ Da-tô nếu người đó không đồng thuận với Giáo Hội La Mã.

27.- Rằng Giáo Hoàng có thể "giải trừ cho nhân dân khỏi phải làm bổn phận đối với các ác quyền bất công." [3] [4]


Dẫn chứng trên cho thấy giáo hội đã dành được quyền lực ghê gớm, vậy thì các tu sĩ nhà thờ phải được kính nể trong các quốc gia thiên chúa giáo. Việt Nam thời Ngô Đình Diệm là một quốc gia như vậy, các cha nhà thờ mà tiêu biểu là đức cha Ngô Đình Thục có quyền uy sinh sát bao trùm lãnh thổ, vậy đương nhiên các chức sắc của nhà thờ phải được kính sợ, theo quy định thì các cha không được phép cưới vợ nghĩa là không thể công khai có con, vậy thì là nói cháu cha đây tức là chỉ các cháu ruột hay cháu họ của cha.

Đám công tử con các ông lớn thì báo chí chế độ mấy chục năm trước và cả ngày nay đều kêu chung bằng đám con ông cháu cha.

Vậy câu thành ngữ “Con ông cháu cha” phải có xuất xứ từ thời Đệ nhất Cộng hòa.

Rảnh thì ba lăng nhăng vậy mà.
Print
 
Lên đầu trang