Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Chiếc đồng hồ nhà thờ chánh tòa Phú Cường

Bài này trước viết rồi nhưng có lẽ do lúc dọn dẹp nhà lỡ tay xóa mất vậy nay viết lại có thể sẽ không hoàn toàn giống Entry trước do không còn nhớ chính xác vài tình tiết.

Thằng Tý là lính của anh Sùng biểu tui rằng anh ơi em nghe nói nhà thờ ở Sông Bé có đồng hồ chuông nhưng em chưa nhìn thấy, anh ở thị xã Sông Bé vậy anh có vô nhà thờ đó lần nào chưa.

Tưởng gì chớ chuyện đó quá dễ vì nhà thờ chánh tòa Phú Cường thì gần ngay nhà tui ở Thủ Dầu Một, chỉ cách vài trăm mét. Căn nhà do tỉnh Sông Bé cấp cho ông già tui hồi ổng chuyển về công tác ở tỉnh đã đóng cửa bỏ trống cả mấy năm vì cả hai ông bà già tui về Sài Gòn ở với con trai lớn tức anh hai tui, chỉ lâu lâu tui lên lau quét một lần.

Buổi trưa tui chạy qua nhà bên Nguyễn Trãi ăn cơm với ông bà già. Cơm nước xong tui hỏi mượn ông già xâu chìa khóa cửa căn nhà ở Thủ Dầu Một rồi buổi chiều muộn chở thằng Tý đi Sông Bé.

Hồi đó 1992 dân Thủ Dầu Một còn nghèo lắm, nghèo thì nghèo chớ cái quán café - bia của thằng sĩ quan bộ đội là dân trọ trẹ đã giải ngũ gần cổng sư đoàn 7 bên Phú Lợi tối nào cũng rộn ràng bởi vì có đĩ. Loại gái nhà quê miệt Bình Long, Phước Long, lại lạc đâu một vài đứa giọng bắc kỳ đâu Đồng Nai qua kiếm sống, 1 dù 30 ngàn còn nguyên đêm thì năm chục, tui nhớ vậy…

Cho thằng Tý ra chợ ăn uống rồi tui chở nó qua Phú Lợi làm vài chai bia Sài Gòn, loại bia này hồi đó ít khách có tiền uống nên quán không dám mua để sẵn, chỉ khi nào khách kêu thì chủ quán mới chạy ra tiệm tạp hóa lấy về bán. Vừa uồng bia vừa bóp vú tới khuya, khi về tui chở theo một con bé về để đãi thằng Tý.

4 giờ sáng hôm sau tui ra nhà trước kêu thằng Tý thức dậy, súc miệng xong tui trả tiền rồi xe chở ba đưa cô gái về quán rồi quay lại nhà thờ. Dựng xe khóa cổ rồi hai anh em vô nhà thờ dự lễ nhất.

Chiếc đồng hồ có thùng bằng gỗ cao lừng lững đứng sát tường phía tay phải ông cha đang đứng trên bục cất giọng miền bắc với thanh âm trầm bổng êm ái ru hồn bầy chiên ngoan, hai thằng tui tui từ từ lấn tới vô hàng ghế thứ hai đứng khoanh tay mắt láo liên ráng coi cho rõ chiếc đồng hồ yêu quý, cái mặt của chiếc đồng hồ được làm bằng sứ mà dân trong nghề kêu bằng mặt men đã bị bể nát tùm lum. Hai thằng tui ráng dòm kỹ mong nhận biết còn bị hư gãy chỗ nào nhưng xa hỏng thấy rõ.

Mọi người cùng khoanh tay cúi đầu kính cẩn lắng nghe giọng cha sở nhẹ nhàng giảng kinh phát qua loa, là dân ngoại đạo nên tui chỉ biết rằng ông cha đang giảng về đức chúa Giê-Su….

Trong bầu không khí rất trang nghiêm trong nhà thờ, bỗng vang lên tiếng chuông đồng hồ thánh thót ngân nga hòa với tiếng rao ru hồn của vị chăn chiên… “Bốn chuông anh ơi”, thằng Tý choang một câu khiến cả nhà thờ giật mình như nghe phát đại bác , nhớ lại lúc đó tui như chết đứng sượng ngắt do bị hàng trăm cặp mắt ngó chòng chọc vào nơi hai thằng đang đứng, tui chỉ còn biết tảng lờ cúi đầu nhắm mắt ráng tỏ bộ làm tỉnh kể như hỏng quen biết dính dáng tới thằng ngu đang hoảng hốt như vừa phạm tội bị bắt quả tang. Liếc qua thấy thằng Tý bắt chước tui cũng cúi gằm đầu mà đứng như khúc gỗ. Giọng rao của vị linh mục lại nhẹ nhàng cất lên và thằng tui có cảm giác như mình vừa được cứu rỗi.

Ngồi nơi nhà xứ của nhà thờ chánh tòa Phú Cường, tui chắp tay cất giọng:
- Thưa cha, con xin cúng nhà thờ sáu trăm ngàn, cái đồng hồ này con mang về sẽ phải sửa rất nhiều vì nhông đã mòn chạy mất chính xác lại không có để thay, cái mặt đồng hồ thì bể hết vậy phải gò một cái bằng thiếc rồi gắn vô. Loại này giờ chỉ có giá trị là để chưng chơi nếu ai thích.

Kết:
- Cái đồng hồ thì thùng gỗ là chế lại nên tui bỏ lại nhà thờ, còn cái máy vừa mang về là tui sang tay cho anh Sùng ở cửa hàng số 58 Đồng Khởi lấy 2 triệu.

- Sau khi mua mớ đèn của nhà thờ Búng, tui tới nhà thờ Phú Cường hỏi ông cha quen (đã quên tên) rằng nhà thờ chánh tòa có còn đèn điện hay đèn cầy hồi đó không thưa cha, ông cha lắc đầu biểu không còn. Ông cha lại kêu tui biểu này con, cái đồng hồ ở Búng con mua tới 3 triệu mà đồng hồ ở đây con chỉ mua có 6 trăm ngàn, vậy con cho thêm nhà thờ đi. Thằng tui dạ dạ, sau đó biểu thằng Út ôm lên tặng nhà thờ một cái đồng hồ điện tử rồi lặn luôn.
Print
 
Lên đầu trang