Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Bài bạc…

Nói về bài bạc, thằng tui từng bị kêu là thằng Phương “tictac” trong giới đồ xưa ngoài Đồng Khởi.

Thời đó, năm chín mốt (1991) tui có cửa hàng bán đồ cổ tại đường Đồng Khởi, dãy cửa hàng số 24 tính từ hướng đường Ngô Đức Kế tới thì bắt đầu bằng số 24a của vợ chồng anh Hạo, chị Hiền (vợ chồng Hiền Hạo này tui quen biết đã lâu và anh Hạo từng mời tui tới nhà ở trong chung cư mà tui quên số trên đường Xô Viết Nghệ Tĩnh khúc gần ngã ba XVNT - Cao Thắng , tui quen biết hai vợ chồng họ từ khi tui còn in lụa và tui phải liên kết với Hội nghệ sĩ tạo hình Việt Nam để có pháp nhân hành nghề in, Hội nghệ sĩ tạo hình VN có văn phòng Đại diện phía Nam tại số 98 đường Sương Nguyệt Ánh gần nhà tui bên Nguyễn Trãi, quận 1), do anh Ngọc làm Chánh Văn phòng, anh Ngọc nhà ở đường Phan Văn Trị, ngay ngã tư Bình Hòa.

Đang nói, kế bên cửa hàng số 24a là số 24b của mấy người cùng hùn lại thuê một cửa hàng, đó là đám anh Thiên, anh Phước, anh Nông… tiếp là tới số 24c của anh Vân, số 24d của anh Hưởng “cạo” là dân Hà Nội như tui, Hưởng “cạo” là hỗn danh giống tui, do đánh bài mà có, bi nhiêu tiền trong túi mà ngồi vô sòng bài là “cạo”, là “nhẵn thín”. Căn cuối cùng trong dãy là cửa hàng của tui, số 24Ter ngay ngã ba Đồng Khởi - Hồ Huấn Nghiệp…

Tụi tui hàng ngày thường tập trung chơi bài bên trong cửa hàng 24b, kéo “xì tẩy” (xì phé) hoặc binh xập xám ăn chi. Xì phé thì xẩu nào tố lớn nhất không quá 3 triệu… Binh xập xám đậu một chến là 20 chi, tức 2 triệu/chến, binh ăn chi và mỗi chi là 50 ngàn mà không đá xì, ai ăn sụp hầm 9 chi thì đóng xâu nửa chi, đứt chến này đậu chến mới…

Anh em chơi bài khi đó là những thằng có cửa hàng ở Đồng Khởi, toàn dân trong nghề quen biết nhau, lại là dân có tiền nên không có chuyện chơi ăn gian hay cãi cọ. Thằng tui khoái binh xập xám vì cả ngày chỉ ăn thua chừng 2 triệu là nhiều. Còn kéo phé thì tui không khoái vì tụi nó nặn bài lâu bắt mệt. Vậy chớ lâu lâu thiếu tay tui cũng nhảy vô kéo phé, để ăn thua cho mau tui chỉ xin một xẩu, ai muốn tố bi nhiêu thì tùy, tất nhiên phải là tiền tươi thóc thật, bá tánh đếm tiền rồi làm ơn lấy tay ra, thằng tui cạn láng tẩy sạc một phát xuống đường… Vậy nên thằng tui có hỗn danh Phương “tictac”, tức là gom đầy túi nhấp nháy hoặc thua cháy túi trong tictac.

Nhớ, trong đám có thằng Hưng là dân cho mượn tiền góp, thằng này cũng dân Bắc và là thứ Bắc kỳ “zoóng” tức nhà quê, nó hay tới Hưởng “cạo” lấy tiền góp nên ưa ngồi coi tụi tui chơi bài, riết rồi thằng này cũng vì rảnh quá mà nhảy vô chơi, mẹ, cái thằng nhà quê mà Hưởng “cạo” kêu nó là Hưng “con cóc vàng” này đúng thứ điếc không sợ súng, kéo xì phé mà có nó, xẩu nào mình có bài thì ăn cái thằng “con cóc vàng” nọ nhẹ hẳn cái túi bạc lúc nào nó cũng đeo kè kè, vậy chớ xẩu nào mà tiền trong xẩu nhiều quá, muốn tháu cáy đuổi nó đi thì y rằng vỡ mặt với nó, hic, đánh giả với 4 triệu tính đập cho nó ớn mà bỏ chạy, nhè thằng điên mình tố bi nhiêu nó cũng theo, trong đám anh em thằng nào cũng từng bị nó. Thằng Hưng “con cóc vàng” đó khi biết chơi bài thì ham, vậy nên nó ngày nào cũng tới để nuôi cả làng…

Nói vậy chớ có ai giàu vì bài bạc, thằng tui từng cũng bài bạc ăn xài lớn, khi nhà nước giải tỏa cửa hàng thì nhảy ra chợ đá (đá quý), tới khoảng tháng tư năm chín lăm (4/1995) thì theo vợ về miệt quê tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu bán muối.

Ở vùng sâu vùng xa vậy chớ ba cái vụ sát phạt ăn thua cũng ác liệt nào kém nơi đô thị, lũ thằng đàn ông con trai dân quê mùa mặt mũi dòm ngu ngốc từ tứ xứ bỏ quê hương xứ sở đi tha hương rồi tập trung tới đất Kim Long để kiếm miếng cơm, tụi nó mở miệng là nghe rặt thứ thổ âm địa phương Bình Định Quảng Ngãi Quảng Trị Ninh Thuận Thừa Thiên Khánh Hòa vân vân, tụi nó dốt nát cái chi cũng dở ẹt duy có tay cầm bộ bài mà chia là nhanh thoắt đâu thằng nào chịu kém cạnh thằng nào. Tụi nó chơi bài rồi cãi lộn đâm chém còn hơn Việt cộng giết Mỹ năm xưa .

Về quê, thằng tui chỉ có thú giải trí duy nhứt là Billar, một cơ vài điếu thuốc lá chớ các đàn anh cao bồi thôn rủ rê cỡ nào thằng tui cũng lắc đầu. Mẹ, kiếm tiền thì kiếm nơi khác chớ với tui thì cầm cây bài hay cây cơ là để giải trí cho khoái chớ đâu phải để kiếm tiền ? Thằng nào giở giọng khích bác thì tui biểu nó rằng trong túi mày có bi nhiêu móc hết ra, tao với mày bốc số, thằng kêu một tiếng ăn thua cho mau chớ mắc công chi lâu lắc, đám “trai làng" nghe nói lắc đầu hết dám rủ (*).

---------
Chú giải :
- (*) : Khi tới mình kêu, hãy kêu số đầu nhân 9, sau đó cộng với số đầu của minh, rồi trừ đi 1 và kết quả sẽ luôn luôn bằng 9 .
Thực ra đây chỉ là công thức toán học .

Tui còn được người khác chỉ làm cách nào để đạt được xác suất thắng cao khi cá độ đá banh trên mạng. Cách bắt độ một trận banh sắp diễn ra mà chỉ toàn ăn it hay huề chớ chắc chắn không thua tiền. Print
 
Lên đầu trang