Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Cao nhơn tắc hữu cao nhơn…


Thằng tui gần đây mới tự biết mình vốn thứ ngu ngốc u mê, cũng bởi nhiều năm trước từng dọc ngang tay không bắt bạc, xuất ảo chiêu mần thịt đám con buôn người quốc tịch hỏng phải Việt Nam hằng hà. Vậy nên những ảo tưởng mình thứ dữ hàng tay tổ, những tưởng mình hạng sư lừa, những tưởng mình là… gì gì nữa hỏng biết.

Nay rảnh rỗi nhẩn nha giở net coi lại những trang viết của ông già khó tánh Vương Hồng Sển, chịu khó rị mọ đọc tới chương 13 của “Sài Gòn tạp pín lù”… ôi mẹ ôi, thằng tui mới hoảng hồn thấy rằng mấy độc chiêu hồi nẳm còn trong làng đồ cổ, trong làng đá quý ở Saigon mình đã xài thì mấy ông nội ông ngoại ngày xưa thuộc cháo chảy từ tám hoánh. Trời đất, tính ra thì mấy bậc thầy từng xài từ… cả trăm năm trước lận, rồi nay trà dư tửu hậu mà tay chơi họ Vương mang ra kể cho thiên hạ nghe chơi in hình muốn làm quà đãi bá tánh. Thằng tui coi rồi cảm giác như bị tai một chưởng vô đầu nghe xây xẩm…

Vậy ra trên đời này còn nhiều cao nhơn, coi mòi ngành nào cũng dzậy ?

Thôi vậy thì bữa mô rảnh rang mà có hứng, thằng tui xin khuyến mãi vài chiêu mà bản thân đã từng vì thèm tiền mà “người trong một nước phải… không thương nhau cùng”.
Tất nhiên khi xuất ảo chiêu bóp cổ dân bổn xứ hẳn là phải khó hơn mần thịt đám khách Tây Tàu nhiều vậy nên khi "thi triển võ công" thì tui đã phải đồng thời gài thế nhằm hóa giải vụ lỡ bà con tiếc tiền xót của chạy đi thưa lính hay mướn giang hồ xách mã tấu kiếm mình đòi nợ. Tuy nhiên kể nếu ra cũng… hơi ngại vì người xưa cảnh cũ… vẫn còn y thinh. Hichic Print
 
Lên đầu trang