Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Điện thoại di động


Nhớ, năm 2001, sau sáu năm bán muối nơi vùng sâu vùng xa, tui dắt theo thằng Út, hai đứa tui trở về Saigon mang theo bộ vó nghèo khổ quê mùa hết nói nổi… khi ngồi uống café với anh Hiệp “mập” tại quán café của vợ chồng anh Sơn “già” và chị Vượng, thiên hạ móc Mobil ra í ới, thằng tui ngó mà trong bụng rất hâm mộ, quán café số 40 Trần Cao Vân do ông Sơn “già” là ông già của thằng Bầu, tức thằng ca sĩ Bằng Kiều, anh Sơn "già" từ Hanoi vô mở cafe và kiếm ăn rất khá. Anh Hiệp “mập” là khách quen, là bạn của vợ chồng chủ quán, hồi này tui gặp mấy tay chơi là bạn bè anh em của Hiệp “mập” như anh Quyến mà anh Hiệp “mập” hay gọi là Quyến “phò”, thằng Hải “bánh” là thằng trên người nó xăm tùm lum nhưng xăm rất đẹp, thằng Đằng “tây” cùng vài tay chơi Hanoi mà tui không nhớ tên.

Thời đó 2001 mà xài một chiếc Mobil hiệu Nokia đời 3210 đã là ngon, xài Nokia 8210 thì phải tay giàu có lắm…

Tui từng có dịp đi chơi theo chị Dung ở 29 Đồng Khởi đi xem đất hồi năm 2004, thằng tui thấy chị ấy xài chiếc Mobil hiệu Nokia đời 3310, quả thiệt người làm ăn bận rộn nào quan tâm tới chuyện điện thoại cầm tay đẹp xấu. Họ chỉ cần nghe gọi rõ ràng là OK .

Năm 2003 - 2004 – 2005 đổ về sau, ở Saigon thì các hãng đại lý điện thoại liên tục tung ra nhiều kiểu điện thoại, cái sau đẹp hơn cái trước… thì điện thoại di động lại hóa ra để làm cơ sở đánh giá sơ qua một ai đó hồi này mần ăn ra răng. Hình thành ra một thứ tiêu chuẩn nhận xét rất mắc cười, đó là sau một hai tháng mà thằng Tư thằng Bảy chưa đổi điện thoại di động thứ mới nhứt, mắc tiền nhứt mới ra và vẫn xài cái từ năm ba tháng, vậy rõ là hồi này nó kiếm hỏng ra tiền…

Tui cho rằng, chiếc điện thoại mới ra thì tui hãng bán thiệt mắc cho mấy thằng có tiền xài trước, vài ba tháng sau thì rớt giá rẻ bèo để bán cho mấy thằng cán bộ công chức quèn, sau cùng là đại hạ giá bán ve chai cân ký lô để dụ lũ công nhân nghèo khổ nhịn ăn nhịn mặc đặng có mua điện thoại di động mà lấy le trong khu phòng trọ.

Mà cái tụi công nhân này cũng rõ thiệt là, tụi nó thứ dốt nát dân miệt quê vùng sâu vùng xa đất đai cằn cỗi đói ăn phải bỏ nhà cửa cha mẹ đi tha hương kiếp làm thuê nghèo khổ tháng lãnh một hai triệu bạc, tiền gởi về quê nhà phụ cha mẹ nuôi em thì than không có, vậy chớ ganh đua nhau mua điện thoại di động toàn thứ mấy triệu để giựt le với nhau. Tụi nó còn bày đặt mua quần, mua áo thứ hai ba trăm ngàn một cái để chưng diện mà không thèm nhớ rằng nơi quê nhà còn cha mẹ rất cơ cực, các em nó quần áo không có mặc, cơm hỏng có ăn… Print
 
Lên đầu trang