
Chẳng là khi đó, bà xã tui đứng tên chiếc xe máy hiệu Honda-Haoking của Tàu mà tui mua tám triệu tám trăm ngàn hồi gần cuối năm 2001. Vậy nên khi tui mua cho vợ chiếc xe Atila hồi năm 2003 thì là tui đứng tên. Tới chừng tui mua chiếc Dylan thì kẹt vì cho ông già vợ chiếc xe cũ thì ổng do không có bằng lái nên không thể sang tên. Hai vợ chồng kẹt hết hai chiếc vậy nên phải nhờ thằng H. là em của thằng D. "con" đứng tên giùm và còn lại phải phiền đồng chí T. “bọ” vụ lấy bảng số. Ảnh đi cả buổi rồi cầm về bảng số 52 P4-9909. Đồng chí Thượng tá đói bụng chửi thề ầm ĩ vì phải nhịn bữa cơm trưa :
- Mẹ, hết mẹ nó số rồi, tao thấy còn duy nhất số này là được, không dính số khác vào mà chỉ toàn số chín. Theo tao là được rồi, nếu mày đéo chịu thì mày đi mà tự lấy, lần sau cấm nhờ tao gì nữa đấy nhé…

Thằng tui chơi với anh em nào phải vì nhờ vả, chẳng qua là chuyện nhỏ với họ mà là khó với mình tui mới mở miệng nhờ. Chớ nếu là việc lớn ắt có tính toán sòng phẳng hẳn hòi chớ nào đâu để mang tiếng. Chiếc xe của bà xã tui đi, bảng số là đích thân đồng chí Thiếu tá H. “bụng” dẫn tui vô Trần Đình Xu lựa, ảnh nói tao chọn số 7309 cho mày là chín nút đẹp rồi, xe máy chỉ cần số vậy thôi em, chừng nào mày đổi ô tô mới tao hứa sẽ lấy cho mày số nào mà mày muốn…

Riêng Trung tá Q. vừa nhắc trên thì năm 2005 tui mới quen biết và do cùng tuổi lại hạp tánh nhau nên chơi thân.
Lại nói, thằng tui luôn tâm niệm rằng khi mình ra đời kiếm ăn, chung quanh mình là hàng rào anh em bè bạn thì khó khăn gì rồi cũng sẽ được giải quyết. Bởi vậy mới có câu “Giàu vì bạn...” là đúng quá vậy.
Trong bối cảnh xã hội hiện nay, có mình hay không có mình thì bá tánh vẫn ầm ầm làm giàu, việc của mình là chen chân vô kiếm lấy một chỗ để cho bánh xe quy luật vận động của cuộc sống khi quay là nó kéo mình theo luôn. Vậy đó. Print