
L ại nói, nay thằng tui hóa ra là một chú Hai Lúa khỏi phải bàn. Hơn ba năm ngồi chết một chỗ quả là lâu hơn dự tính, bản tánh thằng tui lại ưa đơn độc không chịu màn thằng nọ thằng kia gọi điện hỏi thăm rồi tỏ giọng thông cảm như đang thành kính phân ưu. Vậy nên nay in hình không còn thằng đàn anh đàn em nào nhớ trên đời này còn thằng phuongngugia.
Đỡ phải cất giọng kể lể rằng thì là do xoài mít ổi cóc nên tui còn chưa chịu sống dậy vân vân, vậy chớ cảm giác không thằng anh em nào quen mình nữa nghĩ cũng bất mãn.
Nói gì thì nói, phuongngugia tui nay quá ba năm ngồi không tại thị xã Thủ Dầu Một thì rõ ra thằng nhà quê thứ thiệt còn gì nữa.
Không tiền không xe, thiên hạ kiếm bạc ầm ầm riêng thằng tui kể người ngoài cuộc làm như thứ chê hỏng thèm xài tiền, hic hic.
Càng nói càng thấy chết cha mình rồi, ngồi một chỗ ngu lâu in hệt sống thừa. Dòm qua dòm lại thấy lối xóm nay vượt mình xa lắc cái khoản lo gia đình.



Thằng con trai nay đã ra dáng một thanh niên với chiều cao 1,85m và cân nặng 72kg, khuyến khích mãi cộng với má nó nói thêm vô, và rồi thằng con trai cũng ngập ngừng nói nó thích hai thứ là chiếc xe gắn máy hiệu Dylan mà từ năm 2005 tới giờ tui mới chỉ chạy được hơn hai chục ngàn km, và cái máy tính xách tay hiệu Dell Inspiron 640m tui mua sau khi bị bịnh năm 2006 và còn gần như mới tinh.

Và, bữa nay thằng tui cảm thấy rất vui và biết thằng con cưng cũng rất vui mừng vì món quà. Print