Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

“Bom” không nổ

Buổi sáng bữa đó, một ngày của năm 1994, làng đá Saigon xôn xao chạy tới chạy lui vì có một nhóm khách là người Đài Loan đang mua hàng tại một căn nhà ở đường Lê Thánh Tôn. Tôi đang ở cửa hàng ngoài Đồng Khởi nhưng không quan tâm vì tôi đâu còn hàng đẹp, toàn thứ xấu chỉ để chưng tủ kiếng chơi chớ làm sao bán.

Một tiếng đồng hồ sau thì nghe nói đám khách đó đã dời vô quận 11… lại nghe nói đám này là gà, tôi dòm qua bên cửa hàng 26 thấy thằng Tâm “con”, tôi kêu nó và biểu ông có viên bom nào coi được không, thằng Tâm móc trong túi ra một viên bom đỏ tổ bố nặng cỡ ba bốn chục carat, là hàng dán, tức là dán hai nửa thành một, phần nứt bể là lai thai, nửa kia là bom thì trong suốt đỏ au.

Tôi và thằng Tâm “con” đi đến số nhà 66 đường Nguyễn Chí Thanh, quận 11, là văn phòng của Hội nuôi ong gì gì đó, nghe nói giám đốc nơi này tên là Cường. Trong nhà thì lố nhố toàn “bọn xấu” trong làng đá Saigon, thôi thì đủ mặt anh tài, những thằng chuyên buôn bán đá Ruby Saphir thiệt thì ít còn nhiêu toàn thợ lừa chuyên dội bom. Thấy tôi, tụi nó lắc đầu nói đám khách này là gà mà nó xài đèn cực tím vậy nên khó qua lắm, ra mấy đàn anh này hỏng lừa được mà chưa chịu bỏ đi cứ nán lại chờ coi có thằng nào dội được bom đặng ăn có đây mà.

Tôi bắn tiếng là tôi có mang tới một viên hàng đỏ trị giá hơn một trăm ngàn, sau khi cô nhân viên gọi điện nội bộ để báo, lập tức trên lầu có người xuống mời tôi và thằng Tâm “con” lên liền.

Vô căn phòng rộng trên lầu một đóng kín cửa thì trong phòng đã đầy người, đám bán đá thật thì thắc thỏm chờ tới lượt được mời để đổ hàng ra chào giá, đám chuyên gia thuốc nổ thì ngồi làm thinh vì trong người toàn bom đạn.

Quả như lời đồn, đám người này mua đá đỏ mà mang theo mỗi cái đèn chiếu tia cực tím, vậy nhưng đám thợ lừa phải chịu phép vì hàng bom đâu qua mặt được đèn cực tím. Lại trên bàn nằm lù lù cái hộp carton mà tụi khách dùng để đưa đèn cực tím vô mà rọi hàng nên đám thợ lừa thằng nào cũng ráng thu người cho nhỏ lại như mong tụi khách đừng nhìn thấy mình mà kêu tới biểu đổ hàng ra cho tụi nó coi...

Vì đã đánh tiếng trước nên khi hai đứa tôi bước vô thì đám khách người Đài Loan đều giương mắt ngó, vì tướng tá tôi nào giờ sang trọng nên tụi Đài Loan tập trung vô tôi, một người Việt Nam ngồi đầu bàn xưng tên Cường là Giám đốc nơi này, anh Cường đó biểu tôi hãy đưa viên Ruby hơn một trăm ngàn ra cho mấy vị khách người Đài Loan đây coi.

Trời, bộ giỡn sao chớ, viên hàng hơn trăm ngàn đô la bộ khơi khơi bày ra trước đám đông lộn xộn này mà được sao, tôi lắc đầu nói thưa anh Cường, nhờ anh nói với mấy ông đây rằng viên hàng của em chỉ có thể bày ra khi gặp khách mua mà thôi chớ không thể bày ra trong điều kiện quá đông những người không liên can này được.

Rứa là trong chớp nhoáng, lũ người trong phòng bị nhân viên của chủ nhân lịch sự mời hết xuống lầu, chỉ còn lại người bán là tôi và thằng Tâm “con” cùng ba vị khách Đài Loan cùng anh Cường là chủ nhà kiêm thông dịch. Một thằng khách nói chi đó rồi anh Cường biểu tôi hãy cho khách xem hàng, tôi cẩn thận móc trong túi đeo thắt lưng bịch gói viên hàng và đưa ra phía khách, người khách trẻ tuổi nhất đón viên đá rồi đặt vô khay, cả ba cùng chụm lại bàn tán…

“Tuô xào xiển”, tôi hiểu nhưng vẫn giả điên không hiểu chờ anh Cường dịch hỏi viên đá này giá bao nhiêu tiền, tôi lắc đầu nói trước hết mấy ông hãy cứ xem thiệt kỹ hàng đã rồi sau đó ta sẽ bàn về giá tiền, sau khi nghe dịch lại thì vị khách lớn tuổi nhhất có vẻ là ông chủ gật đầu rồi nói chi đó với hai người còn lại, vị khách trẻ tuổi nhất bắt đầu mở thùng đồ nghề để lấy cân điện tử, đèn pin, kính lúp và bắt đầu coi viên đá với vẻ rất cẩn thận. Tôi thấy vị khách có vẻ là kỹ thuật viên xài chiếc chiếc kính Lup 20x thì thở ra nhẹ nhõm vì an tâm không sợ bể (phải biết, dân nhà nghề nếu cần coi vết nứt, coi bọt bên trong viên đá bằng kính Lup thì xái loại Lup cỡ 16x, chứ xài thứ Lup 20x phóng to quá lớn làm sao coi chính xác được). Coi một chặp, thì bỏ lên cân… chừng mười phút sau thì có thêm một người Đài Loan tới lại coi viên đá, lần này thì bỏ viên Ruby vô ly nước rồi rọi đèn pin vân vân

Anh Cường một lần nữa lại hỏi tôi viên đá này tôi bán giá bao nhiêu tiền, tôi chậm rãi nói anh nói với họ rằng họ đã coi hàng chưa, anh Cường hỏi bằng tiếng quan thoại và mấy vị khách gật đầu và lại hỏi giá tiền.

Chờ anh cường dịch xong tôi nhìn về phái mấy vị khách và nói bằng tiếng Việt :

- Tôi muốn biết mấy ông định mua viên Ruby này thật hay là chỉ hỏi giá chơi cho biết ?

Anh Cường vừa dịch xong, vị khách lớn tuổi nhất nhìn tôi nói gì đó, anh Cường dịch lại rằng họ có ý mua thiệt. Tôi lại hỏi tiếp :

- Mấy ông nói mua thiệt vậy thì nếu giá cả xong rồi mấy ông có mua liền không ?

Sau khi nghe anh cường dịch, vị khách lớn tuổi nhất ra hiệu cho người ngồi cạnh, ông này mở chiếc Samsonite để trước mặt ra. Mấy thằng tụi tôi hoa mắt, toàn giấy lớn thứ 100 đôn còn ga-ran-ti.

Chờ vị khách đóng Samsonite lại, tôi chậm rãi nói:

- Viên Ruby này tôi được chủ của nó ủy nhiệm chào giá là một trăm hai mươi lăm ngàn đô .

Sau khi nghe dịch lại, vị khách lớn tuổi nói “zỉ oan ơ sử pài khoai xien mầy chin ma” và anh Cường dịch lại rằng mấy ổng hỏi có phải là một trăm hai lăm ngàn đô la Mỹ, tôi gật đầu nhìn đám khách nói dạ, phải là đô la Mỹ chứ, sau khi ngh dịch lại, đám khách ố ồ rằng “thai quây, thai quây”, anh Cường nói mấy ông này than mắc lắm. Tôi cố ý nhún vai và im lặng.

Sau một hồi chụm đầu bàn tán, một vị khách nói và anh Cưỡng dịch cho tôi nghe rằng mấy ổng nói em phải bớt chứ giá này ở Đài Loan không thể bán được. Tôi nhìn đám khách nói viên Ruby này là của người khác, tôi được giao bán và chỉ có thể được phép bớt tối đa là năm phần trăm mà thôi, mua hay ông là do các ông quyết định.

Lai một hồi chụm đầu bàn tán, anh Cường dịch lại là mấy vị khách đây trả anh giá là bốn mươi ngàn đô la đó. Mèng ơi, hai tai tôi như ù đi vì nào giờ chưa từng nổ trái bom bự cỡ đó.

Tuy vậy thái độ tôi lúc đó vẫn tỉnh rụi, bằng kinh nghiệm bản thân nên tôi biết lúc này nếu gật đầu là hư chuyện liền, tôi lắc đầu chỉ đám khách nói anh Cường ơi, vụ mua bán này không xong rồi, mấy ổng trả giá vầy thì làm sao mua bán. Nếu em bán được thì anh có mười phần trăm, anh biết mà, ông Cường gật đầu.

Một vị khách lại lên tiếng, anh Cường dịch rằng mấy ổng trả giá sáu mươi ngàn đô. Mẹ, nói có bóng đèn, tôi muốn gật đầu lấy tiền lắm nhưng bằng cảm giác tôi cho rằng mình không thể gật đầu, vì từ hơn một trăm ngàn mà đồng ý bán sáu mươi ngàn thì bố ai dám mua (sau này kiểm điểm lại tôi vẫn cho rằng mình cư xử đúng trong tình huống lúc đó, mặc dù thằng Tâm “con” chê tôi là ngu không nhanh nhạy). Tôi nói và anh Cường dịch nếu rằng mấy ông muốn mua thì hãy trả cho đúng giá chớ trả giá thấp như vậy tôi không thể bán, ở Việt Nam cũng không mua được viên Ruby hơn ba chục carat đẹp như vầy với giá rẻ vậy đâu.

Trong khi đám khách chụm đầu bàn tán, tôi và thằng Tâm “con” bàn lát nữa lấy tiền rồi làm sao xuống dưới rồi đi thoát với hàng mấy tá thằng “bọn xấu” đang ngồi đầy nghẹt dưới kia chờ níu áo chia tiền, thằng Tâm “con” nói chút nữa vừa xuống là tôi cầm một nắm tiền tung hê lên cho bọn nó tranh nhau nhặt, ông lo mà vọt cho lẹ rồi mình hẹn một tiếng sau gặp ở quán Tường Vi bên quận 4 nhé.

Hai thằng vừa thì thầm âm mưu tôi vừa ra bộ diễn tuồng, thái độ của tôi khiến mấy vị khách có vẻ bối rối, một thằng em ở ngoài mới vô in hình người Việt gốc Hoa chắc là lính của đám khách bước tới gần tôi và nói nhỏ anh ơi chiều nay mời anh đến số 2 Cao Đạt lúc hai giờ đúng, mấy ổng muốn coi lại viên Ruby này.

Vậy là hỏng có tuồng.

Chiều, sau khi bàn kỹ phương án “tác chiến” xong, theo như đã hẹn thì thằng Tâm “con” chở tôi đi tới đường Cao Đạt, từ đầu ngã tư Nguyễn Trãi - Trần Bình Trọng đã lố nhố dân làng đá đứng dài theo đường Trần Bình Trọng tới ngã ba Cao Đạt. Trước cửa, phía đối diện nhà số 2 Cao Đạt là dân trong làng tập trung nhiều nhất, thiên hạ tập trung tại mấy quán café gần đó, khoảng gần hai giờ thì hai thằng tôi tới, làng đá nhốn nháo chuẩn bị vô theo hai đứa tôi.

Cánh cửa sắt hé mở, thằng em là người đã hẹn tôi hồi cuối giờ trưa tại 66 Nguyễn Chí Thanh hé cửa bước ra, nó xoay người khóa cửa sắt lại rồi bước ra mở cửa ngoài, nó ngoắc tôi tới gần, tôi cùng thằng Tâm “con” bước tới thì nó kề sát tai tôi thì thầm : “mấy anh chịu khó đi một vòng, và canh chừng đúng bin hai giờ thì mấy anh chạy xe thẳng vô đây, em sẽ chờ sẵn để mở cửa, mấy anh vô lẹ rồi em sẽ đóng liền”. Nó chìa tay cho tôi xem giờ để so với đồng hồ của tôi.

Tôi biểu thằng Tâm “con” chở tôi chạy theo hướng ra chợ Hòa Bình, tụi làng đá ngơ ngác nhìn theo hai thằng tôi nhưng không thằng nào dám bỏ chỗ đó mà đi theo. Thằng Tâm “con” chở tôi chạy một vòng, tôi căn đồng hồ thấy còn chừng hai phút thì hối thằng Tâm “con” từ đầu Trần Bình Trọng chạy thiệt lẹ về phía Cao Đạt, tới ngã ba thằng Tâm “con” cua gấp rồ ga phóng tới trước cửa nhà số 2, từ bên trong cánh cửa sắt mở cái rẹt để thằng Tâm “con” chạy vô, xe vừa qua là cửa sắt đóng rẹt rẹt khiến đám làng đá chạy tới mà không thằng nào kịp theo vô.

Lên lầu, lại màn soi kiếng lúp thả vô ly nước, rọi đèn pin… mà cũng lạ, sao viên hàng tôi đưa ra thì mấy thằng người Đài Loan không hề đưa vô soi đèn cực tím.

Coi đã đời, bàn tán đã đời là tới màn trả giá, cò kè làm tuồng qua lại, qua lời thằng phiên dịch nhỏ tuổi thì nó nói ông chủ em chỉ mua viên này hết giá là bảy mươi ngàn đô thôi, em đã hỏi rồi, mấy anh ngoài kia nói giá bảy mươi ngàn đô là mấy anh bán được, em biết là mấy anh có lời nhiều mới cho tiền cò tới mười phần trăm.

Thiệt là hết phép, tôi gật đầu nói thôi được rồi, tụi tôi đồng ý bán, tôi quay qua nói ới thằng tâm “con” rằng thằng em này nó người Hoa mà sao nó rành quá, bán hàng mà gặp nó phiên dịch thì ai cũng khoái.

Giá cả xong, mấy vị khách Đài Loan còn chụm lại để rọi đèn pin, đưa ra ngoài ánh sáng trời ngắm nghía bàn tán, bỏ vô ly nước đưa ra nắng nơi balcon…

Cuối cùng, một vị khách Đài Loan quay vô ngồi ghế và nói, thằng phiên dịch rằng “hiện giờ chúng tôi không đủ tiền mặt ở đây, chúng tôi muốn đặt cọc trước số tiền là hai mươi ngàn, chúng tôi niêm phong hàng lại, còn năm chục ngàn ngày mai chúng tôi trả đủ và mấy ông giao hàng”.

Vụ này hỏng ăn tui cho rằng là do thằng Tâm “con”, mẹ, đồ thằng nhà quê dốt nát vừa nghe nói lấy tiền cọc hai chục ngàn là vội vã gật đầu mà không nhớ rằng hồi sáng đám khách đã mở ra cho thấy cái Samsonite đầy tiền mặt toàn giấy một trăm đô. Tôi cho rằng đây là do đám khách không tự tin về nghề nghiệp, không yên tâm về viên Ruby nên xuất chiêu đòn phép để thử người bán, nếu là hàng thiệt thì mày mua là mua, không mua thì thôi chớ có đâu không quen biết mà đặt cọc vớ vẩn vậy. Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, thằng phiên dịch hỏi lại một lần nữa, tôi lắc đầu tính giở võ, nhưng thằng Tâm “con” chỉ vô ngực nó và gật đầu lia…

Bao nhiêu đó đủ cho đám khách lắc đầu không mua, thằng chó Tâm còn móc trong người nó ra cả đống bom đạn, nó đổ ra bàn miệng nói Ruby… xa phia, đám khách cũng có thằng cầm coi chắc để xem hàng giả ở Việt Nam ra sao ?

Đúng là lũ dân xuất thân gốc gác nhà quê thì cho dù tụi nó có thật nhiều tiền nhưng bản chất quê mùa vẫn không bỏ được, nghĩa là kiểu gì thì cách suy nghĩ của tụi nó vẫn là mari phông ten tức dân ở đợ gánh nước nướn. Nó ngu thì nó mất tiền kệ cha nó, mà nó lôi luôn cả mình mất tiền theo nó mới bực chớ. Trên đường về thằng Tâm "con" không biết nghe tôi nói mà rút kinh nghiệm, thằng chó còn ráng cãi đặng giành phần phải về nó...

Nói thêm, thằng Tâm “con” sau cùng anh nó là Quang “mõ” cùng Minh "cụt” múc được của đám Đài Loan rất nhiều tiền, thằng nào cũng xây nhà bự tổ cha. Thằng Tâm "con" sửa nhà nó ở mặt tiền đường Hồng Hà trong sân bay, Quang "mõ" xây nhà ba lầu trong hẻm ngay ngã tư NTMK-Nguyễn Bỉnh Khiêm, Minh "cụt" sửa nhà ở mặt tiền trên đường Cách Mạng Tháng Tám

Thằng cha Minh “cụt” thì hồi đó tôi ở quê tình cờ đọc báo “An ninh thế giới” có đăng bài viết về vụ làng đá Saigon dội bom lừa hai khách Thụy Sĩ hai trăm tám mươi ngàn đô tại công ty Donavic ở Đồng Nai do ông Bảy Tài là giám đốc giới thiệu khách để ăn huê hồng mười phần trăm. Thằng cha Minh “cụt” không mắc mớ chi mà khơi khơi được tờ báo ANTG kêu bằng “đại gia” trong làng vàng bạc đá quý Saigon, lại bị ghép tên dính trong vụ đó.


- Thiệt, mấy thằng nhà báo đúng thứ nói láo ăn nhuận bút.
Print
 
Lên đầu trang