Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Đá Ruby thiệt không bán được

Nhớ, bữa đó trên cửa hàng của anh Phương “chín ngón” có khách mua hàng đỏ, dân làng đá có vài thằng biết chạy tới bán. Thằng nào đưa hàng thiệt ra là lập tức bị chê vì xấu quá, màu không đẹp và nhứt là bể tùm lum…

Rứa là a lê các chuyên gia thuốc nổ được báo tin để ào tới mần thịt thằng khách người Đài Loan. Anh Kim Huyền, một chủ tiệm vàng người gốc miền Bắc ăn nói nhẹ nhàng và thái độ khiêm tốn, nghe nói ảnh từng nổi tiếng ở tận đâu cây số 125 Phương Lâm gì gì đó, nay về Saigon gia nhập làng đá và tạo được tên tuổi rồi xin theo làm đệ tử ông Phương “cụt”…

Lại nói, anh Lộc “bọ” chạy tới lấy một viên “bom” đỏ (Ruby Cétati- tức Ruby nhân tạo – tức đá giả mà dân trong nghề kêu bằng hàng “Bom”) mài giác vuông tôi bày trong tủ kiếng rồi lên trên cửa hàng anh Phương bán. Chặp sau đồng chí Thiếu tá điều tra hình sự Quân Khu 7 mặt mũi buồi hiu mang viên hàng trả cho tui vì… "bom" hỏng nổ .

Thằng Huy là cò đá tay mơ ở đâu chạy tới biểu anh Phương đưa cho em mấy viên “bom” em đi bán vì hàng của em nhỏ quá khách chê, đang nói thì nó nhìn thấy viên hàng ông Lộc “bọ” vừa mang trả tui, thằng Huy nói anh đưa em viên này em đi bán .

Chặp sau nó trở xuống nói anh Phương ơi, viên đá của anh em bán được

Hình mấy chiếc nhẫn gắn Hồng ngọc để minh họa trong bài này là do phuongngugia chôm từ tranghttp://www.saongoc.com của Công ty Cổ phần Sao Ngọc, số 56 Trần Quốc Thảo, quận 3. Nếu tình cờ mà phát hiện thì anh Thân hãy bỏ lỗi cho thằng em nhé.
                               
hai nghìn tư, nhưng ông gì đó ngồi trước cửa chặn em lại lấy mất một nghìn hai rồi, giờ còn nghìn hai em mang về đây, anh tính sao chứ công lao của em đi bán cực khổ lắm mà…

Tui đưa tay nhận xấp tiền thằng Huy đưa, đếm lấy sáu tờ một trăm đưa cho nó mà nói mày khỏi khóc lóc chi nghe bắt mệt, mẹ, là “bom” thì cứ theo luật “chai hia” cho mau, mày cầm sáu trăm rồi biến lẹ đi mày.
Thằng em mừng rỡ cám ơn ríu rít .

Chợt tui nhìn thấy Thủy “bọ”, này giờ quên mất ảnh ngồi mà mang bản mặt đám ma vì từ sáng sớm đã mang toàn đá Ruby thiệt lên trên ông Phương “chín ngón” mà bán không được vì khách chê hàng của anh Thủy nhỏ mà xấu, tui kêu thằng Huy lại biểu mày đưa ra một trăm cho anh Thủy, tao một trăm nữa cho vui vẻ. Thằng Huy dạ dạ lật đật móc ra một trăm đô đưa cho Thủy “bọ”. Thằng Huy đi khỏi rồi tui nói em quên mất nên chỉ vặt cho anh được một vé, anh vui lòng vậy nhé. Tui có ý nói vậy đặng cho anh Thủy “bọ” biết rằng đừng chờ đợi gì một trăm nơi tui.

Mấy bữa sau, tui bán được hàng, trên đường Trần Hưng Đạo đang đi về Đồng Khởi, tui quẹo vô Nguyễn Cảnh Chân để vô nhà Thủy “bọ”, gặp chị Trà vợ anh Thủy tui móc ra năm trăm ngàn nói chị ơi, bữa nay em bán được hàng, đi ngang đây em ghé cho cháu mấy trăm mua quà. Chị Trà hỏi sao chú cho cháu nhiều thế…

Ấy vậy mà in hình thằng bạn thân, thằng anh kết nghĩa với tui từ hồi đó 1991 còn nhớ riết bữa tui đã không cho một trăm đô. Sau này, qua vài biểu hiện tui biết thằng anh em gốc Nghệ An còn hậm hực lắm vụ đó .


- Thời đó, “luật bất thành văn” của làng đá Saigon là khi một ai đó “múc” đám khách nước ngoài hàng “bom” thì thằng nào có mặt lúc đó thì thằng đó được chia tiền ít nhiều. Vụ Donavic Đồng Nai thì khi đám trực tiếp dội “bom” mướn xe mười lăm chỗ để đi ra Vietcombank lấy tiền, anh em trong làng đá thằng nào hay tin mà chạy tới có mặt ở trụ sở ngân hàng đường Hàm Nghi cũng được chia.

- Ở Saigon khi đó, in hình trong tất cả những vụ mà dân làng đá dội “bom” thì người luôn luôn biết sớm nhứt rồi tới dội “bom” trước nhứt, lấy tiền đầu tiên, nhân vật nổi tiếng “ma” số một làng đá Saigon, “ma của những con ma” thì đó chính là Hải “ma”. Người từng trưa chủ nhựt hàng tuần bận đồ thể thao lên Thủ Đức đánh golf với những ông chủ Đài Loan, tui nhớ rằng mấy chả chơi golf thì không chơi không mà phải cá độ, mấy thằng chả đứng trên cao mà quơ cây gậy đánh mấy trái banh cho rớt xuống bãi cỏ có mấy cây cờ, mấy thằng lính lác chạy tới chạy lui lăng xăng làm chi đó hỏng biết... tui từng thấy Hải "ma" cá một trận là mười ngàn đô, ai thua thì sau trận là chung tiền liền. Thứ đồ Hải "ma" là thằng Bắc kỳ "zoóng" thì biết chi vụ đánh gôn nên toàn thua. Ảnh cười nói với tui rằng tao thua tiền tụi nó thì cứ kể như tao "lại quả" đi chớ có gì.

- Có hai hạng người chịu lép không được tính phần, một là mấy thằng dân Phan Thiết cùng là trong làng đá nhưng tụi nó chuyên làm hàng xanh (saphir), lại càng không biết và không dám bán hàng giả nên lũ nhà quê đó chỉ ngồi mà nghe các đàn anh kể chuyện, ngó các đàn anh đếm tiền… hai là tui Miên .

- Hồi đó, đám Phan Thiết tập trung thuê phòng ở khách sạn Bến Thành số 90 hay 190 chi đó đường Lê Thánh Tôn, quận 1. Đám người Miên tập trung ở khách sạn Viễn Đông đường Phạm Ngũ Lão. Đám người gốc ở cây số 125 Phương Lâm chi đó thì tập trung thuê phòng tại khách sạn Thái Bình đường Phạm Ngũ Lão.
Print
 
Lên đầu trang