Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

“Mần thịt” gà

Bữa, đang ở ngoài cửa hàng thì chiếc Phonelink đeo nơi thắt lưng kêu “tít”…”tít”, mẹ bé Thanh nhắn tin biểu tới tiệm hớt tóc Baby shop Ba-Lê đường Nguyễn Trãi gần ngã tư Nguyễn Trãi-Tôn Thất Tùng vì có hai người khách Đài Loan đang chờ để mua đá quý…

Lập tức nhắn tin cho Hiệp “mập” ra Đồng Khởi, chút sau anh Hiệp đi cùng thằng Lộc “lùn” tới, tôi biểu anh chuẩn bị hàng hóa đi với em, Hiệp “mập” hỏi khách nào vậy Phương, trả lời là khách Đài Loan nhưng em không biết là thợ hay là gà…

Tôi đi cùng anh Hiệp “mập” và thằng Lộc “lùn” tới tiệm hớt tóc của bà xã là mẹ của con gái đầu, theo sau là đám Trường “nẫu”, Thủy “bọ” và còn một hay hai thằng nữa mà tôi không nhớ là thằng nào. Tới điểm hẹn, Hương (bà xã đầu tiên của tôi và đã ly hôn, tính vai vế thì là bà “cả”) ra đón và dẫn vô trong đã thấy có hai ông khách người Đài Loan đang ngồi chờ, Hiệp “mập” tiến tới chào hỏi hát khúc dạo đầu…

Màn tự giới thiệu thì một ông khách đưa ra tấm danh thiếp và nói mình dân nhà nghề, gia đình thì đã hơn ba mươi năm kinh nghiệm mua bán đá quý. Ngược lại, Hiệp “mập” cũng có vài lời rằng ảnh thứ ông chủ bự ngồi mát ăn bát vàng, việc đào đãi đá cực khổ nơi rừng thiêng nước độc là việc của đám em út lính lác vân vân và vân vân…

Thằng Lộc “lùn” móc ra hai viên bom tổ chảng, mỗi viên cũng phải cỡ… bốn năm chục carat, màu đỏ huyết bồ câu như trong sách vở từng nói, đưa lên ánh sáng thì trong vắt không một tỳ vết, nghĩa là đẹp long lanh mà nếu là dân trong nghề thì sẽ cầm rồi liệng vô thằng bán cho nó bể đầu đáng tội dám trưng ra hàng giả… thế nhưng hai ông khách người Đài Loan thì mắt sáng bừng, mặt rạng rỡ mà đón lấy hai viên đá từ tay thằng Lộc “lùn” rồi chia nhau thằng cầm một viên nhìn ngắm, thằng Lộc còn nhanh nhảu mở bóp móc cây đèn pin nghề nghiệp bật sáng lên rồi đưa tận tay một ông khách.

Coi, thằng khách một tay cầm cây đèn, tay kia cầm viến đá để soi mà xem hàng đúng theo cái cách xem đá quý đặc trưng của đám "gà", nhìn thấy vậy, Hiệp “mập” kéo ghế ngồi xích tới, hăng hái toan bề “cắt cổ gà”... vì thằng Lộc cũng như tôi không biết tiếng nên dang ra để đàn anh thi triển võ lừa.

Mẹ, Hiệp “mập” đúng thứ đồ thằng dốt mà sính chữ, nào giờ thỉnh thoảng thấy nó xổ tiếng Tàu, tiếng Anh khiến thằng tôi cứ tưởng nó giỏi nên bữa nay lật đật kêu đàn anh đặng cho có thằng rành tiếng Tàu mà bán hàng. Nhè thằng “mập” nói tiếng Anh thì tụi Mỹ nghe không được, nói tiếng Tàu thì tụi Đài Loan nghe… hỏng hiểu luôn, cả mấy thằng tui đang lúng gà mắc tóc thời may trong tiệm khi đó có một thằng khách đang lim dim nằm cho em út áp ngực cạ vú vô mặt… Hương nhanh nhẹn bước ra hỏi anh gì ơi anh có biết tiếng Quan thoại không, anh vô giúp em một chút, thằng khách in hình khơi khơi gặp dịp lấy le với đám em út trong tiệm nên hăng hái làm thông dịch miễn phí.

Sau khi coi "hàng" đã đời, một thằng khách hỏi “tuô xào xiẻn” , Hiệp “mập” mau mắn trả lời “lẻng cơ ù chien đô la”, một thằng khách lỏi lại Hiệp "mập" rằng "Du ét đo lờ ?", Hiệp "mập" gật đầu, hai thằng nhìn nhau rồi lắc đầu quầy quậy, cả hai thằng cùng nói “thai quây… hần quây…”, Hiệp “mập” mau mắn tiếp “sư chien ù pài khoai”…

Tôi ngồi mà hết hồn, trong chưa đầy mấy phút thằng đàn anh Hiệp “mập” nó bớt giá còn lẹ hơn đám bán lạc xoong ngoài lề đường Hùng Vương ôm đồ chạy trốn khi bị công an rượt để tịch thu hàng. Từ khi đề pa mở giá là năm ngàn đô nhưng cứ khi hai thằng khách lắc đầu nói mắc quá, lại đưa tay làm hiệu lùn xuống, thấp xuống, thấp xuống nữa… là thằng “mập” bớt giá, mỗi lần mở miệng là nó bớt năm trăm, chào giá từ năm ngàn đô la Mỹ, chút sau Hiệp “mập” bớt còn hai ngàn , vậy mà mấy thằng khách vẫn lắc đầu, một thằng nói với thằng thông dịch rằng “i chien ửng pài khoai”, thằng bạn nó bên cạnh còn giơ tay nhìn đồng hồ… thằng thông dịch nói mấy ông khách trả giá một ngàn rưỡi đô.

Tôi biết Hiệp "mập" muốn lấy mười lăm tờ một trăm lắm lắm, nhưng luôn cả thằng Lộc "lùn" cũng như tôi, cùng hiểu lúc này mà đàn anh gật đầu đồng ý bán là hư chuyện liền.

Hiệp "mập" xủ quẻ giả bộ lắc đầu nói ối giời chỉ một ngàn dzưởi thì bán thế nào được, mấy ông nhìn đi, hàng của tôi đẹp, hàng của tôi màu đỏ nước nhất, hàng của tôi thế nọ thế kia vân vân và vân vân... Coi thằng đàn anh kìa, mới đây nó thao thao bất tuyệt hùng hổ rứa vậy mà giờ do thấy hai thằng người Đài Loan cứ ngồi êm re không nói câu nào mà chỉ giương mắt ngó, Hiệp "mập" in hình tắt phép nên cũng... ngậm miệng ngồi im thít mà thở ồ ồ, bản mặt thằng "mập" bây giờ dòm ngu như mấy thằng dân Phan Thiết vô Saigon bán đá xanh.

Miếng ăn tới miệng mà đàn anh Hiệp "mập" khi không tắt đài ngang xương như thằng đột nhiên bị trúng gió á khẩu khiến thằng tôi ngứa quá chịu hỏng nổi mà nhảy vô, tôi quay lại nói với thằng thông dịch bất đắc dĩ nãy giờ ngồi chơi không rằng xin anh dịch chậm giúp nha, sau đó tôi quay lại giơ tay chỉ hai viên hàng thằng khách đang cầm mà biểu nó rằng :

- Tôi xin nói thiệt, tôi thấy mấy ông quá rành giá cả, mấy ông trả giá một ngàn rười là tụi tôi đã có lời rồi, nhưng với hai viên Ruby cỡ này mà chỉ lời hai trăm đô thì tụi tôi không bán, nay trời vô mùa mưa, ngoài bãi đá ngập nước rất khó đào, vậy trong thời điểm này mà mua được hai viên bự mà đẹp cỡ này không dễ, với hai viên đá này mà số lời chỉ là hai trăm là ít quá nên tụi tôi không thể bán được đâu.

Chờ thông dịch xong, nói tiếp rằng:

- Mấy ông là người làm ăn, mấy ông từ Đài Loan qua đây đâu phải để đi chơi, một chuyến đi sẽ tốn tiền vé máy bay, tốn tiền khách sạn, tiền ăn... và cả chi phí đi lại. Nếu trong chuyến đi mà không mua được hàng mấy ông sẽ lỗ khoản tiền đó... tôi biết chắc hai viên Ruby này mấy ông mang về Đài Loan bán thì sẽ có lời nhiều chứ không ít, mà mấy ông trả giá như vầy thì mấy ông không thể mua được hàng đẹp ở Việt Nam đâu.

Nhìn biểu hiện trên nét mặt của hai "con gà", tôi hiểu đòn phép đã có mòi kết quả, thừa thế, tôi giơ cao tấm danh thiếp mà một thằng khách trao hồi nãy, bên trong có in một viên kim cương lấp lóe rồi nói tiếp, ráng để kết thúc:

- Mấy ông là dân mua bán chuyên nghiệp chắc mấy ông quá hiểu điều đó.

Nghe dịch xong, hai thằng khách kề tai nói nhỏ cùng nhau rồi cùng giơ tay :

- I chien pa pài khoai mầy chin lơ.

... Bước ra cửa, tôi xáp vô gần Hương đang đi ra tiễn mà kín đáo dặn nhỏ “Em hãy chủ động nói trước với tụi khách rằng tụi anh là do đám xe ôm ăn cò mà dắt tới đây chứ em hoàn toàn không quen biết tụi anh nghe không”. Tội nghiệp bà Hương như đã hiểu nên tròn mắt : “Hóa ra anh bán đá quý giả à”? Tôi quay đi và nói nhanh rằng em biết rồi đấy, nhớ lời anh dặn nhé.

Một ngàn tám trăm đô thì Hiệp “mập” nhường tôi quyết định chia, tôi tính rằng tôi, Hương, Hiệp “mập”, thằng Lộc “lùn” mổi người bốn trăm, còn hai trăm thì phần của mấy thằng “có mặt là có tiền” gồm “bác cả” là Trường “nẫu”, Thủy “bọ”, cùng thằng nào nữa tôi đã quên…


Thủy “bọ” là thằng nổi tiếng trong làng chuyên bán hàng đẹp là hàng thiệt nhưng hàng đẹp của ảnh lại bị đám khách “gà’ người Đài Loan chê là thứ đồ bỏ đi mà hỏng thèm mua.

Nói thêm vụ tiếng Tàu của Hiệp "mập", đàn anh khoe hồi chiến tranh bom của Mỹ nổ lung tung thì đàn anh được nhà nước VN đưa sang Quảng Đông và học bên đó bảy năm mới quy hồi cố hương. Sau này khi biết tiếng quan thoại tôi mới hiểu sao Hiệp "mập" nói tiếng phổ thông mà tụi Tàu không hiểu. Ví dụ, "ông là người nước nào?" thì phát âm đúng phải là "nì sư sỏ mo rẩn?", thì đàng này Hiệp "mập" chế tác mà phát câu "nị sư sơ ởm mơ... , zận", phát âm như vậy mà mời Hiệp "mập" làm phát ngôn nhân của Bộ Ngoại giao VN thì có khi đồng chí Đặng Tiểu Bình hết hồn mà xin nhận làm con nuôi của Nông Đức mạnh rồi còn lật đật hai tay cung kính dâng trả quần đảo Hoàng Sa từ khuya rồi.
Print
 
Lên đầu trang