Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Mắc bịnh nhậu

Lại nói, làm thân đàn bà bổn phận tề gia nội trợ hầu hạ chồng con nhiều cái khổ, thằng tui vì nhiều vợ nên mấy vụ đó đã hiểu, ngược lại mấy con vợ nào phải ai cũng chịu hiểu cho lũ đàn ông.

- Nhớ ngày xưa có hồi theo cùng gánh hát rong ruổi đường trường ngàn dặm Nam Bắc, chú cháu vẫn giăng võng gần chỗ nhau, hàng đêm chừng từ 21h trong khi mấy mươi mạng trong gánh hát đang tất bật việc ai nấy làm thì một vài người lại rảnh rỗi ở không như ông bầu là chú Hoài Nhơn, phó đoàn Ngoại vụ là anh Sáu Vẹn, bác Ba Kiểu anh ruột bầu gánh và tui, khi đó ai nằm võng nấy nói chuyện có khi là bàn tán tập quán cùng sinh hoạt của dân địa phương những vùng đất mà gánh hát đã ghé qua, có bữa là tào lao thế sự.

Một bữa tối nọ, trong khi mấy người cùng nằm hút thuốc, chú Hoài Nhơn biểu : “- Phương nè con biết hông, đàn ông mình ra ngoài kiếm tiền nuôi vợ con, thằng cha nào mà hàng ngày về nhà đúng 5 giờ chiều thì là cha đó kiếm hổng ra tiền nên vợ con phải chịu sống nghèo, cha nào hàng ngày 10, 11 giờ tối mới về là cha đó mắc bịnh nhậu, thằng nào mà nửa đêm mới mò về là mắc bịnh gái, riêng cha nào mà cứ ba bốn giờ sáng mới chịu về thì chắc mẻm là nó lậm bài bạc… Con nhớ đặng sau này mà sửa mình.

Hai chục năm lăn lộn kiếm chén cơm, khi ở tuổi bốn mươi thằng tui nghiệm lại quả thấy đúng thiệt, đúng quá, trong mấy thứ bịnh vừa nói trên thì các gã chồng ít nhiều cũng kiếm đủ lý do để được mắc vô một, hai có khi ba chứng bịnh mà chứng nào đều là khiến vợ con sầu khổ. Duy căn bịnh nghèo nó cứ chực đeo bám cho dù vợ chồng cùng sợ lắm lắm…

Ngẫm lại hồi đó tui may mắn được có thời gian theo gần mấy người giỏi mà đặng học khôn. Sau này năm 1991 tui còn buôn bán ngoài đường Đồng Khởi gần nơi anh Sùng mà được dịp theo ảnh học hỏi thêm nhiều điều.

Năm 1995 vợ chồng về bán quán vùng quê nơi tụ họp dân nghèo tứ xứ bắc trung nam, lại bán quán ăn như làm dâu trăm họ, tui tập cách tự thích nghi để tồn tại với môi trường đang sống… Và tui đã vượt qua giai đoạn khó khăn 6 năm trời đó một cách đáng tự hào.

Đầu tháng 5/2001 trở về Saigon tui lại bị cuốn vô vụ chạy ăn từng bữa, qua tới khoảng giữa năm 2002 khi chuyện cơm áo đã không cần phải để ý nữa, vợ con đã có tiền ăn uống tiêu xài thoải mái. Lúc rảnh ngồi kiểm điểm lại mình thì thằng tui tự biết mình đã trưởng thành hoàn toàn.

Xét kỹ ở nhiều góc cạnh thì câu nói ngày nào của chú Hoài Nhơn tui thấy như đã được đúc kết thành một công thức, một thứ quy luật.

Mấy anh công chức hay tư chức công việc ngày hai buổi mài đũng quần nơi ghế ngồi hoặc… nói túm lại là các thứ đi làm cho người ta để lãnh lương tháng thì chiều nào cũng đã gài độ nhậu nhẹt say xỉn như thằng đói khát rồi còn tăng nhì tăng ba gái đĩ tùm lum khuya về nhà trễ còn làm ra vẻ bí mật biểu vợ rằng anh đây mắc ngồi quán bàn chuyện làm ăn cò nhà cò đất hay giao dịch áp phe dự án bự gì gì đó, vậy chớ các mụ vợ ngu ngơ cứ thích tin điều đó, lâu lâu hắn đưa về cho ít chục triệu là sướng rơn lúc đó mà hỏi tên bả là chi dám hỏng nhớ.

Kiếm ăn cả đời chớ nào phải một hai buổi, việc gì thì cũng là ban ngày, thỉnh thoảng chiều lo mời cơm khách khứa, nâng ly chúc tụng cùng là nhắc vụ bàn bạc thỏa thuận làm ăn hồi trưa này, muộn lắm chừng chín giờ là về nhà gần gũi vợ con chớ có đâu đi bất kể giờ giấc rồi đặt điều dối gạt.

Nếu muốn nhậu nhẹt thì hẹn nhau cuối tuần ngày nghỉ đặng có mặt vợ con chung vui, đàn ông mặc sức uống thả dàn, đám đàn bà có dịp tụ họp tám chuyện khoe áo quần son phấn cùng là chuyện nuôi dạy con cái, lũ nhỏ tíu tít hỏi nhau chuyện học hành rồi còn cả vụ game online gì đó của tụi nó.

Ai sao mặc kệ, thằng tui định bụng sẽ cứ vậy mà cùng vợ con chung nhau suốt quãng đời mình. Nhè đùng một phát ngã quỵ mọi thứ đảo lộn hết trơn. Thằng tui là thứ vô thần bất biết quỷ thần chi ráo vậy mà ai cũng muốn tui phải tin rằng: “Người tính không bằng trời tính.

Vậy chớ giờ phút này tui vẫn biểu rằng do tui chủ quan khinh bịnh lười tập mà nay vẫn đang còn lê lết vậy đó.
Print
 
Lên đầu trang