Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Thảo dược cung đình

Dr. Thanh, tức tiến sĩ Trần Quý Thanh, tức thằng cha Thanh râu chồng bà Nụ mà tui biết từ 1987 – 1988, hồi đó một số anh em, trong đó có ông Thanh râu, buổi chiều hay tụ tập uống bia hơi tại Kiossque số 1 ngay đầu đường Trần Hưng Đạo – Phạm Ngũ Lão quận 1 là nơi bây giờ có cái màn hình ti vi khổng lồ đó.

Thời điểm 1996, tui bán quán ăn ở vùng quê, nhớ khi đó ai uống 1 lon nước tăng lực Red Bull có giá 7 ngàn đống thì phải là một vị khách sang, nhớ lại thì hồi đó hầu như ai cũng thèm được uống cái thứ nước màu vị ngọt vàng mùi thơm lạ so với các thứ nước giải khát thời đó, nhưng thèm thì thèm chớ bà con lao động mấy khi dám kêu mà uống vì mắc quá…

Sau này khi Number one có mùi vị in hệt Red Bull được đóng chai thủy tinh lại giá bình dân 3 ngàn đồng xuất hiện lập tức trở thành hàng hot, bất kể nam phụ lão ấu gì khi vô quán ăn đều kêu loại đó mà uống cho thỏa cơn thèm khát bấy lâu.

Trước đó chủ nhân của Number One còn có hãng nước giải khát có gaz tức bia Bến Thành trên đường Phan Văn Trị quận Bình Thạnh nhưng chỉ tiêu thụ không đáng kể vì bia chai nhãn hiệu Bến Thành quá dở so với bia chai Saigon. Bia hơi Bến Thành chất lượng cũng lại thua xa lắc bia hơi Đồng Nai…

Mà nếu ai từng biết rành rồi vô nghề nấu và kinh doanh bia hơi bia chai thì phải biết nghề đó là lời lớn, lời khủng… ông Thanh râu có bao nhiêu tiền rồi thì đầu tư mua đất, vài năm sau đất lên giá thì nghiễm nhiên chả giàu khiếp.

Giàu rồi mà mộng làm giàu bằng nghề bia còn vương vấn nên cha râu không chịu bỏ nghề mà còn bày ra vụ liên doanh mần bia chai với nước ngoài vân vân nhưng coi bộ không khá, hỏng ăn thua.

Vậy là ông Thanh râu lại quay qua tập trung vô vụ nước giải khát không gaz, tức nước ngọt, bày ra đủ thứ như bà con đã biết…

alternative text
Đùng một phát ti vi quảng cáo trà thảo mộc Dr. Thanh, chà chà, khi clip quảng cáo đó mới được phát hình thằng tui lấy làm ngạc nhiên lắm, sau phút ban đầu thì tui tự nhủ biết đâu mấy chục năm nay ổng chịu khó đăng ký đi học thì người ta giỏi rồi thi ra trường có bằng tiến sĩ là chuyện nhỏ chứ có đâu ngu lâu lười biếng như mình.

Làm nghề bia thì lời nhiều vô kể tui biết, mấy năm trước thời 1993 – 1994 có tiền mua đất rồi sau này lời lắm ai cũng biết, sự giàu có của ông Thanh râu tui vẫn coi là giàu sạch.

Nói vậy là để phân biệt, vì trong đám tui quen có vài thằng mới giàu đây nhưng là giàu bẩn, giàu từ nguồn tiền phạm pháp mà tui biết rõ…

Lại nói, khi giàu chắc người ta coi mình là giỏi và không ai bằng, ai cũng ngu, như ông Thanh râu chắc do nghĩ vậy mà coi thường bàn dân thiên hạ để rồi xảy ra mấy chuyện lùm xùm vừa rồi.

Giờ hãy bàn tới cái tên gọi, ngày xưa 1989 anh Nga bên công ty Chebitexco quận 3 từng nhờ anh em tụi tui đi kiếm nơi để bán rượu bổ tắc kè, rượu bổ tắc kè là thứ có thời xuất khẩu ầm âm qua Nga xô. Nói là rượu ngâm tắc kè cho oai chớ thiệt ra là lừa thiên hạ, thực chất chỉ là một cặp tắc kè khô ngâm trong chai cồn thô, thứ cồn thực phẩm, và rượu đó được sản xuất tại kho xưởng của VIMEDIMEX (công ty XNK y tế) tại số 53 đường Nguyễn Chí Thanh, quận 5.

Hồi đó có thời dân nhậu ở Saigon từng rầm rĩ mấy vụ tửu dược thang thuốc của vua Minh Mạng. Rồi tới thời dân có tiền cùng quan chức ở Saigon vô quán là nhứt định đòi uống rượu đế pha mật gấu tươi giá một trăm bốn mươi ngàn đồng một xị. Dân Saigon sau bảy lăm toàn thứ nhập cư bát nháo lôm côm vốn ưa chạy theo phong trào, cái chi quen thì hỏng thèm để ý nữa, lâu lâu thò ra cái gì mới mà khéo quảng cáo sao cho lạ tai một chút là y rằng đổ xô tới mua.

Tên gọi chung chung là trà thảo mộc cung đình theo tui biết cũng chỉ tương tự như kiểu quảng cáo thang thuốc ngâm rượu Minh Mạng. Người có chút kiến thức ai cũng hiều làm chó gì có thang thuốc nào mang tên Minh Mạng mà chỉ là thang thuốc ngâm rượu hồi xưa vua Minh Mạng từng dùng… mà đã là thứ thuốc rượu của vua chúa thì phải có ít nhứt vài thứ trân thảo bảo dược của phương bắc Trung Quốc như sâm ngàn năm nơi núi Trường Bạch, lại có lộc nhung Cát Lâm cũng phương bắc chẳng hạn... và phải còn gì gì nữa, và tui cho rằng chỉ là chiêu lòe chớ dân Huế từng có ông cha đã phục vụ trong cung vua là những người có điều kiện biết mấy chuyện đó giờ có thấy ai đâu mà xác định của giả hay thiệt. Giống vụ mật gấu, thứ gấu nuôi chuồng cho ăn rau cám như heo thì cái mật có chi quý mà đám người thừa tiền rửng mỡ kéo nhau đi tuốt về miệt quê đặng có thứ mật gấu đó mà pha vô rượu mới chịu nhậu. Hu hu

alternative text
Trà cung đình Huế nay là thứ trà đóng gói bằng bịch nilon loại 500 gr bán giá 60 ngàn một bịch, một mặt bao bì in như hình trên, mặt kia có in giới thiệu thành phần: Atisô, cúc hoa, cúc ngọt, câu kỳ tử, vối nụ, hoài sơn, tim sen Huế, đại táo, hồng táo, khổ qua, hồi qua, cam thảo bắc, hoa lài, hoa hoè, quyết minh tử, hạt chi chi và một số vị thảo dược gia truyền quý. Nghe nói sản phẩm đã được đăng ký tại Huế, còn khoe đã được Sở Y tế Huế cấp chứng nhận về tiêu chuẩn, còn tên gọi chắc hẳn là do người đăng ký tự ý đặt tên.

Nói thiệt, thằng tui vốn dốt nát cũng biết rằng thảo dược dùng trong cung đình thì phải là mấy thứ quý hiếm như linh chi thảo, nấm hầu thủ, đông trùng hạ thảo, củ của cây ngưu bàng… còn nếu là vua chúa dùng thì phải có cả sâm ngàn năm quà quý của vua Trung Hoa gởi biếu tặng nữa chớ gì đâu mà nghe quảng cáo tên các loại thảo dược để làm ra thứ trà quý giá dâng lên cho vua uống (ngự ẩm) răng mà toàn thấy tên rễ củ lá của mấy thứ thuốc nam mọc tùm lum trong vườn... nhà mệ Tư, mệ Tám rứa hè ?

Lại nói, Dr. Thanh tranh thủ vì trong tay có sẵn phương tiện và tiền bạc nên sản xuất rồi đổi tên của người ta từ trà thảo dược Hoàng cung thành ra tên là trà thảo mộc Dr. Thanh gì đó lại tố rằng gồm có 9 loại thảo mộc cung đình. Như đã nói, thảo mộc dùng trong cung đình phải là thứ trân dược quý hiếm, mà đã quý lại hiếm thì chỉ có vài ba thứ chớ thằng cha râu cướp đâu cho ra tới 9 loại như đã quảng cáo rùm beng dzậy ?

Ấy vậy mà công ty Tân Hiệp Phát bị phát hiện trong kho chứa nguyên liệu sản xuất không phải là thảo dược chi ráo mà toàn là các thùng phi chứa hóa chất tạo mùi. Ô hô. Vậy ra trà xanh không độ, đậu nành number one hay trà thảo mộc đóc tờ Thanh chi chi đó toàn là được đặc chế từ nước và hóa chất mùi và đường nhưng không phải là hóa chất tạo mùi từ Trung Quốc nhập lậu đâu nha mà nhập hợp pháp. Hi hi ha ha

Còn nữa, trong thông cáo gửi báo chí, cha Thanh râu còn hùng hổ tuyên bố "Chúng tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm trong trường hợp cơ quan chức năng xác định chúng tôi sử dụng nguyên liệu kém chất lượng". Người khác thì có thể không để ý chớ tui thì cho rằng chính câu tuyên bố nọ thì ông Thanh râu đã lòi đuôi, ổng dư biết người ta chỉ có thể xác định khi nguyên liệu còn bao bì niêm phong trên đó ghi rõ thời hạn sử dụng chớ khi ông đã pha nước quậy đường đóng chai rồi thì bố ai mà xác định được. Rõ ra ông không thiện chí chứng minh bản thân mình trong sáng, mà không dám thiện chí hợp tác tức ông có vấn đề. Đáng ra, nếu cứ theo lý mà luận thì khi hàng nhiều chục triệu cặp mắt của cả nước đang chăm chú nhìn thì đây phải là cơ hội kim cương cho ông râu chứng minh sản phẩm của mình ngon lành cỡ nào chớ có đâu biết chắc người ta không thể chứng minh mình lèm nhèm nên mới đưa ra thông cáo ngắn gọn thách đố nhằm mong sớm kết thúc vụ việc. Là dân kinh doanh đến tầm như cha râu làm sao lại không biết nắm lấy cơ hội có một không hai để quảng bá sản phẩm mà giả điên cố tình bỏ lỡ như rứa? Phải vậy hôn ?

Trước giờ tui vẫn phải khen ông râu mà nay đàn anh khiến thằng em đây bỗng thấy coi thường, hôm rồi ti vi còn quay cảnh ông anh nhảy lên sân khấu ca bài tự khen con mèo dài đuôi với màn trình diễn vẻ mặt cố tỏ ra tự hào dở ẹc.
Print
 
Lên đầu trang