Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Nhật ký phở

Thằng tui mở một trang nhật ký mini để ghi lại tóm tắt những chuyện xảy ra hàng ngày của Nguyệt quán chung quanh chuyện bán phở, cả những suy nghĩ của cá nhơn tui, suy nghĩ thiệt, ai đọc bị chạm tự ái hoặc ai chê ai ghét mặc kệ vì bổn quán đang là làm dâu trăm họ.

 Khẩu vị

Giờ thì thằng tui có quá nhiều lý do để nhứt định cãi nếu có ai đó nói đến chuyện khẩu vị khẩu viếc của người Thủ Dầu Một.

Hơn 12 năm trước, vào năm 1997 tui từng về mở quán phở tại Thủ Dầu Một. Khi đó tại thị xã có quán phở nổi tiếng duy nhứt là quán phở 9999 , quán bốn số chín đường 30/4 mà tui từng nhắc trong bài Về Bình Dương bán phở.

Hồi đó cũng vì không chịu nghe lời khuyên của bà xã, nhứt định hỏng chịu bỏ xả vô nồi nước phở mà vì thế mà đã không hợp khẩu vị (?) của dân thị xã mà thằng tui phải ngậm ngùi dẹp tiệm...

Nay 2009, tức 12 năm sau tui lại mở quán phở tại Thủ Dầu Một. Mấy thằng cu gốc nhà quê xứ Nam Định tay phải cầm con dao, tay trái xách cái thớt trên người bận bộ đồ rách dắt díu nhau tìm đến đất Thủ múa dao thái thịt kiếm tiền mà lòe đám dân không biết ăn phở bằng tấm bảng “phở Bắc Hải Hà Nội” (?) hoặc “phở Thìn Bờ Hồ” (?). Vì thấy dân xứ Thủ dốt phở nên tụi hắn mặc sức tung hoành từ một quán phát triển ra hai quán, ra ba quán…

Lại nói, các cụ nói “Ăn bắc…” quả không sai, đối với thực khách ăn phở Thủ Dầu Một thì tô nước phở ngọt từ xương rõ ra không thể bằng tô nước phở ngọt từ đường và bột ngọt (!!!)

Thiệt vậy, một nồi nước phở mà xương ống bò già nấu suốt 12 giở đồng hồ cố tình theo công thức 1 kg xương 2 lít nước, gia vị các thứ phải kỳ công nướng rồi giã nhỏ pha chế liều lượng chỉ vừa đủ mùi thì lại không thể bằng nồi nước lèo nhiều bột ngọt ít xương mà sặc mùi gừng của “Phở Thìn Bờ Hồ” . Ô hô… Haha

Phở truyền thống gì cũng không thể có người ăn nếu là tại Thủ Dầu Một. Chắc chắn vậy. Hèn chi năm 1982 ông Thìn - tức đàn anh Bùi Trí Thìn, một đại gia phở lừng danh "Thìn Bờ Hồ" nơi thủ đô mà tại thị xã Thủ Dầu Một hiện đang có một tên nhà quê từng làm mướn quán phở nay vô miền nam ăn cắp tên của ổng để kiếm ăn - bị thất bại phải cuốn xéo về Hà Nội nhường chỗ cho mấy thằng làm mướn gốc Nam Định học lóm nghề mà vô miền nam trương bảng phở Bắc Hải Hà Nội rồi kiếm tiền ngon lành.

Hỏng hiểu bao lâu nữa quán phở bò truyền thống của tui phải gỡ bảng?

Hic hic


 Phở ngon nổi tiếng

Trên đường đi hớt tóc về, tui ghé quán phở đang rất nổi tiếng ở Thủ Dầu Một mua một tô phở bỏ bịch mang về.

A muội bưng tô nước lèo tui mới mua về để lên bàn trước mặt tui, tui quay qua nhìn má con gái:
- Em thấy sao ?

Má con gái lấy muỗng múc chút nước phở mà nhìn, rồi đưa muỗng lên miệng nếm, rồi chép chép miệng, rồi lại nếm, sau đó trả lời
- Có thơm mùi xương nhưng hình như ít xương vì toàn nghe ngọt của bột ngọt.

Tui hỏi tiếp:
- Thế mùi vị cùng màu sắc thì sao?

Má con gái trả lời:
- Nhiều mùi gừng, chút mùi hồi và chút mùi quế, nước lèo màu nâu vì nước mắm. Nhưng nhiều nhất là mùi gừng, trong nước lèo có bỏ mỡ để làm chất béo.

Tui nhìn tô nước lèo của quán mang bảng hiệu “Phở Thìn Bờ Hồ” hiện đang rất nổi tiếng mà hỏi má con gái:
- Em có thể làm nồi nước phở của mình ra thế này được không?

Má con gái gật đầu quả quyết
- Em làm được, của mình còn ngon hơn là khác vì mình nhiều xương hơn lại toàn xương ống.


 Thị trường

Ông anh bán sỉ các loại than vừa bỏ bịch miếng nhốt lò treo vô xe cho tui, ổng xua tay hỏng lấy tiền vừa hỏi tui rằng mấy bữa nay chú em bán có đỡ hôn, tui lắc đầu biểu quán chưa có khách anh ơi, sáng bán chưa được hai chục tô thì hỏng có đường ra rùi.

Cũng do đàn anh có lòng hỏi thăm nên tui được dịp than thở, tui nói từ bữa anh góp ý về hình thức thì nay nước lèo em nấu không còn ngon tuyệt nữa đâu anh ui, bá tánh đâu cần biết là ngọt xương hay ngọt đường hay bột ngọt, nay em giao đám người nhà tự ý muốn làm chi thì làm chớ em mất hứng bán phở rùi.

Đàn anh bán than nhăn mặt hỏi:
- Vậy chớ nay nước lèo phở của chú em ra sao để chiều tui ghé ăn thử.

Tui trả lời:
- Dạ, thay vì nồi nước xương thường pha ra hai nồi thì nay sẽ ra ba nồi, tức 1 xương 3 nước, em giảm chất lượng nước lèo để tăng thêm lượng thịt cho mỗi tô, nhiều thiệt, nhìn ngon thiệt nhưng dở là chắc. Kiếm tiền kiểu này thiệt hỏng sướng… nhưng hỏng lẽ mua bán lại để cho lỗ?

Đàn anh gật đầu:
- Dân đây chưa biết thì mình phải theo thị trường, khi quán đông khách rồi thì chú em sẽ từ từ mà… truyền thống.

- ???


Tô phở nhiều thịt

Thằng Láng Chảy chở tui vô lò sẵn coi người ta mần trâu bò như thế nào, kệ thằng em muốn coi cái chi mặc lòng, tui ngồi tán dóc với thằng Hoàng chủ lò cùng đám lái trâu lái bò đặng lóm mót thêm chút kiến thức về vụ ngầu quách tức xương trâu bò cùng thịt của nó lại không quên đảo mắt liếc coi có cái đầu bò đầu trâu nào mà sừng thiệt bự hay hôn đặng rinh zìa bán kiếm lời… 10h20 tui kêu chủ lò cân 3 cái xương ống bự cùng 2 cái xương chi to tướng mà thằng Hoàng kêu bằng xương khu, cũng theo lời nó thì “Xương khu nấu ngọt nước, xương này nấu phở thì nước đục dòm tô phở rất sang thấy là muốn ăn liền.

Từ giá 10 kg xương là 150 chục ngàn tiền xương giựt xuống còn 88 ngàn 11 kg, 70 chục ngàn dư ra để tăng thêm lượng thịt cho tô phở. Xem ra tô phở có khí thế hơn nhưng chất thì lại giảm, bởi linh hồn của tô phở là nước lèo thì lại giảm độ ngọt thơm của thứ xương ống bò, thứ bò từ Thái Lan bự khổng lồ và mỡ trong xương tiết ra thấy sợ mất thêm công vớt mỡ đổ bỏ… lại nói, nếu thèm thịt bò thì ra chợ mua 01 kg về xào mà ăn cho đã chớ chẳng lẽ đi ăn phở để có thịt bò mà ăn hay răng mà đám quý vị thực khách coi bộ khoái ăn tô phở nhiều thịt hơn là tô phở đạt chất lượng chuẩn của phở ? Bằng chứng là một đàn chị nghe nói làm việc ở văn phòng tỉnh ủy, buổi chiều mặc đồ thể thao màu trắng lưng khoác cây vợt Tenis chạy chiếc tay ga mang bảng số tứ quý 7 nhăn mặt: "Sao anh không lên giá mà bán nhiều thịt đi, phở chi lèo tèo mấy miếng thịt còn ăn phở không ngán gần chết?"

Rõ thiệt, tô phở 150 gr bánh phở và 50 gr (nửa lạng) thịt bò tái cùng nước lèo chuẩn mức ngọt từ xương có giá 13.000 đồng đã là cao so với số đông quần chúng mà bà chị thuộc thứ "... lên làm người" cầm đũa khều khều rôi cất tiếng chê bai khiến thằng tui cười thầm mà bụng mong vị khách nọ đừng thèm chiếu cố quán mình.

Thằng Đức ăn phở xong, nó buông đũa rồi với tay rút miếng giấy lau miệng vừa nói:
- Phở bữa nay hơi mặn chú ạ, hôm qua nước phở của chú thật ngon, con ăn mấy tô mà không biết chán.

Tui thở dài:
- Nay nước lèo chú đã phải giật tiền xương để bổ sung lượng thịt vì vậy phải dở hơn rồi Đức ạ.

Thằng Đức gật đầu im lặng uống nước, tội nghiệp vị khách trẻ tuổi gốc bắc và rất sành phở ngày nào cũng từ ngã tư Chợ Đình chạy vào ủng hộ chú Phương.


Cho tô phở…
alternative text

Khai trương bán phở, thằng tui phấn khởi với bảng thực đơn đúng điệu không thể chê…

- Cho tô phở tái
- Tui đề nghị anh thử dùng tô phở tái nạm chín gàu gân thử, bởi vì tui nghĩ tô phở có nhiều thứ thịt mang hương vị truyền thống sẽ khiến anh vừa miệng.
- Ừa, thì zdậy đi.

- Cho tô tái nạm.
- Anh ăn nạm vè hay nạm sụn ? Quán tui có cả thịt vai và thịt bắp bò luộc mềm, thịt nạm và thịt chín anh muốn dùng thứ nào?
- Tái nạm.

- Cho tô phở tái chín.
- Ý anh là phở tái và thịt chín tức là bắp bò luộc hay là thịt tái trụng vô nước lèo cho chín?
- Trụng vô nước lèo.

- Cho tô phở tái.
- Anh muốn ăn tái thăn hay tái bắp.
- Tái nạm đi.

- Cho tô tái nạm
- Xin lỗi chị, thịt nạm đã hết, quán tui còn có bò viên gân thứ ngon chị muốn ăn phở tái bò viên hôn ?
- Zdậy thì bán tô phở tái.


Nguyệt quán tắt đài ngậm miệng bán phở tái, phở tái nạm và phở tái gân.

- Cái bảng này chắc để cho zdui phải hôn chủ quán ?


Dễ tính

- Một tô tái gàu.
- Xin lỗi chú, quán con bán còn ế nên mấy bữa nay bị lỗ tiền thịt hoài nên nay con chỉ còn bán phở tái, phở tái gân.
- Thì chú mày nên linh hoạt một chút đi, thịt bán không hết thì có tủ đông kia, cứ bỏ vô rồi sáng mai rã đông trụng nước lèo mà bán, đâu có hư mà sợ.
- Dạ… biết vậy nhưng đông lạnh rồi rã đông thịt sẽ mất mùi, còn nếu bỏ luộc lại thì mềm rục còn chi hả chú ?
- Dân đây dễ lắm mà, chú mày đừng công thức quá, cứ bỏ tủ mai bán vẫn được có sao.
- Dạ dạ… vô quán kêu phở tái gàu thì rõ ra dân biết ăn phở rồi, cháu nói vậy chú đừng cười.
- Tui hồi trước đi lính đóng quân ở Đà Nẵng, sau chuyển vô Sài Gòn và rất khoái ăn phở… Chú mày nhà ở đường Bạch Đằng sao không vô khu vực miểu tử trận mà bán, phở này ăn được đó, vô đó đám trong trường công binh ra ăn đông lắm. Nhà tui đây cũng bán đồ ăn sáng, con dâu tui nó bán cơm tấm bún thịt nướng nhưng tui lại muốn ăn sáng cái chi có nước, tui chở đứa cháu đi học qua đây thấy quán chú mày mới mở. Phở Năm Danh nay qua nhà mới nay lên giá 17 ngàn một tô, vậy chớ phở đó nấu cũng tầm thường mà bán mắc. Chú mày vô bán đi.
- Dạ cám ơn chú chỉ dạy.
- Chú mày khách sáo quá zdậy, chú người Bắc hay Nam ?
- Dạ con thì ông già người Thủ Dầu Một tập kết, bà già dân Hà Nội, con sanh đẻ Hà Nội và lớn lên Sài Gòn, con là Bắc kỳ bảy lăm.
- Tui gốc Huế.


Được nhiều người giúp

Một vị khách quen hỏi tui rằng:
- Sao quán để đủ thứ mà chỉ có phở tái không thôi zdậy?

Tui đáp:
- Dạ, mong anh thông cảm vì quán bán ế nên không thể bán các thứ phở như bảng thực đơn, vì rằng vô quán kêu tái gàu chỉ có anh và một người khách nữa mà thôi, quán tui mở sắp đầy một tháng mà chỉ được 3 ngày không lỗ, kỳ dư bị lỗ thê thảm.

Vị khách nói:
- Đường này nhiều quán mà quán nào cũng đông, đoạn đường này mà bán phở thì được lắm chớ.

Tui trả lời:
- Dạ quả thiệt đoạn đường này nhiều quán và quán nào cũng đông chỉ duy nhứt quán tui là không có khách. Mà đã bán ế thì cái chi ngon mấy cũng thành dở ẹt. Tui ngạc nhiên vì khách ăn quen quán nào chỉ biết quán nấy chớ không hề thử coi quán mới ngon dở ra sao. Tui bán ế nên phở chỉ còn một vài thứ là phở tái, phở tái gân và phở bò kho. Tuy nhiên nước lèo tui vẫn giữ nguyên cách nấu truyền thống.

Vị khách tỏ ra thông cảm :
- Sao anh không giới thiệu các thứ phở tái bắp, phở chín bắp cho người ta ăn thử?

Tui đáp:
- Dạ mấy bữa đầu tui cũng làm vậy nhưng thực khách chẳng quan tâm và thế là thôi. Tui bán ở đây được mọi người giúp, chị chủ nhà thấy tui bán ế nên tháng này bớt một nửa tiền nhà lại còn sẵn sàng cho thiếu nếu tui không đủ tiền đóng hàng tháng. Chưa hết, vì tui bán ế lấy ít thịt mà nhiều xương thì mấy thớt thịt bò người ta không bỏ xương nên tui phải tìm vô lò để mua, tui được anh H. chủ lò bò giúp đỡ nhiều lắm, tui muốn mua bao nhiêu xương ảnh cũng bán, ảnh còn biểu tui bán ít thì cứ lấy thịt của ảnh, 1 ký thịt bò đùi ảnh cũng sẽ chỉ bán cho tui giá 90 ngàn để tui có lời. Còn ông anh bán than ở đường Thích Quảng Đức thì chỉ lấy tiền than còn nắp đậy lò thì ảnh tặng cho tui mà không lấy tiền. Xem ra tui đã được nhiều người giúp mà vẫn lỗ dài dài.

Vị khách nói:
- Phở đây ăn ngon đó, tui ăn mấy lần rồi, tui sẽ giới thiệu bạn bè tui tới ăn.

Nói vụ phở ngon thì mới rồi tui bị mất hai vị thực khách là một cặp vợ chồng. Bữa thứ sáu, hai vị khách quen im lặng ăn rồi trả tiền và đi, khi a muội dọn bàn mới biểu tui rằng sao hai vợ chồng này bữa nay ăn mà nước lèo lại bỏ nguyên tô, tui giựt mình biểu a muội mang tô nước tới múc rồi húp thử thì ô hô… do lật đật nên thay vì múc nước lèo trong nồi nhỏ đã nêm nếm tui lại múc nồi nhỏ khác đựng nước xương hầm má con gái chưa nêm để cạnh bên mà chan vô hai tô phở. Hic hic.

Nói thêm: Sau gần một tuần lễ thì vị khách lại đến để ăn phở, nghe a muội vui vẻ kể vị khách quen lại vẫn húp hết nước khi ăn phở, tui nói đùa với a muội và má con gái rằng chắc ổng bỏ đi ăn chỗ khác dở quá mới bỏ qua cho sơ suất của tui mà quay trở lại đó mà.


Tái dòn

Lại nói, đối với món phở bò thì khi xưa các cụ từng gật gù tâm đắc mà nói rằng : “Thứ nhất mỡ nầm, thứ nhì mỡ cối thứ ba mỡ gàu”.

Vậy chớ nay thì bá tánh khi ăn uống nhất là ăn phở bò thì hầu hết đều kiêng kỵ mỡ bởi vì nó béo quá, nhiều cholesterol quá.

Miếng gàu dòn ngon thiệt nhưng với thực khách phở Thủ Dầu Một vẫn chỉ là mỡ, ấy đã là mỡ thì khỏi cần ăn thử cũng biết là béo lắm, ăn ngán lắm, là dở ghê lắm…

Thực khách phở TDM ăn phở cũng như ăn xôi, ăn bún… nghĩa là món nào cũng ngon, nghĩa là quán nào cũng nấu như nhau cả thôi mà, chỉ khác rằng quán phở nào nêm nếm nước lèo bằng “bột nêm Knor ngon từ thịt ngọt từ xương” cho ngon cho ngọt, nêm sao cho thiên hạ nghe vừa miệng là họ hè nhau tới. Còn cho dù nếu nấu nồi xương cả ngày trời, cho dù nếu phở có nấu theo công thức phở Hàng Đồng là công thức được các chuyên gia nấu phở hai miền nam bắc công nhận là chuẩn nhất Việt Nam mà quán không tỏ vẻ sang trọng cho hợp với các quý thực khách vừa bán đất mua xe tay ga thì vẫn cứ là dở hơn mấy quán đang được coi là rất nổi tiếng mà nồi phở hôi rình mùi hôi bò, nước lèo thì lều bều lớp váng do múc mỡ heo đổ vô làm chất béo.

Phở tái, tái và lại tái, thêm vài khách vô kêu tái nạm, mà thực khách chưa phân biệt được nạm vè hay chín bắp, thậm chí bánh phở hay hủ tiếu khách cũng chưa phân biệt được, nhiều vị vẫn chỉ tay vô rổ bánh phở mà kêu bằng bún.

Tối qua khi vô lò bò lấy xương, tui biểu thằng H. chủ lò rằng :
- Chú hãy lấy cho tui hai cái lõi rùa được hôn, chú tính nhiêu thì tính để tui về bán phở tái dòn cho bà con ăn đặng biết thế nào là tái bắp trong bảng thực đơn của tui.

Thằng H. hỏi tui:
- Lõi rùa là cái chi ông?

Tui trả lời nó:
- À, lõi rùa cách gọi của Bắc kỳ, còn mình kêu là bắp hoa đó mà.

Thằng H. biểu:
- Chà, cái này là dân sành điệu mới biết mà ăn, cha nội này vô đây dụ tui kiểu này chủ thịt la thí mồ.

Rồi nó quay qua, nhìn thấy thằng Bình là thợ phụ đang kéo lê tảng thịt thiệt bự tới gần, nó biểu thằng Bình:
- Mày ra móc hai cái bắp hoa ra mang vô đây cho ổng.

Thằng Láng Chảy xách bịch đựng hai cái bắp hoa về bỏ tủ lạnh ngoài quán. Tui về nhà dặn má con gái rằng bắp hoa đó không phải để nấu bò kho, khi khách ăn phở tái em cứ nhúng qua nước trụng rồi bỏ vô tô như bình thường.

Sáng nay vừa ra quán thì nghe má con gái nói em lấy bắp hoa ra thái mỏng rồi trụng ăn thử thì mềm mà dòn lắm anh à, em trộn vô với thịt đùi để bán phở tái.

Nhiều người có lẽ khi đọc thì cho rằng tui vì bán phở không được nên nói này nọ thì xin nói rằng quán tui đã có nhiều vị khách ngày nào cũng ghé ăn phở, có vị khách buổi sáng không thấy thì chiều 4 giờ ghé ăn phở, lại có cặp vợ chồng bữa nay chở hai đứa con gái vô kêu món Bò Napoléon, vì quán hết thịt bê nên tui ra giải thích tui không làm bít tết bằng thịt bò vì thịt bò bít tết sẽ dai hơn thịt bê và mời họ dùng thử món Bò Tiểu bảo độc quyền của quán tui.

Gia đình nọ ăn xong còn dặn tối mai nhớ chuẩn bị thịt để họ sẽ đến để ăn món Bò Napoléon. Quán tui buổi tối thì thực khách toàn là những gia đình hoặc các cặp tình nhân tìm đến.

Tối nay đã có người khách quen bước vô quán dõng dạc kêu tô phở tái bò viên khiến tui ngồi tai nghe kêu và bụng thấy vui.

Thực tâm tui chỉ muốn thực khách được hưởng những gì xứng đáng với đồng tiền bỏ ra. Khi tui không đói mà nếu kiếm tiền nhưng mình không sướng thì tiền đó tui không lấy cũng không sao. Mình kiếm tiền cách sao trong lòng nghe vui mới khoái, chắc do tánh tui vậy.

Từ trong sâu thẳm tui tham vọng muốn nâng cao sự thưởng thức phở của thực khách Thủ Dầu Một, đương nhiên cũng là nâng cao chất lượng cuộc sống nhưng sao thấy khó… vì thói quen trong ăn uống của thực khách ăn phở ở tỉnh lẻ.


Ráng chịu đựng

Vị khách quen từng thất vọng vì vụ “tái gàu” sau vài hôm vắng mặt thì bữa nay chở cả “bà nó” của ổng tới ăn phở, chờ hai người an tọa thì a muội te tái tới gần cất giọng lơ lớ của “Thoòng Giành” mà nói tiếng Việt hỏi ăn phở tái hả, người phụ nữ gật đầu: “phở tái”, còn ông chồng thì cũng vừa gật đầu vừa nói vậy chớ ngoài phở tái thì còn phở chi đâu mà kêu.

Tui bước ra lùi xe đặng đi qua Phú Lợi hớt tóc sẵn mua thịt bê về để tối làm món Bò Napoléon cho gia đình thực khách tối hôm qua đã dặn. Vị thực khách nữ cất giọng Huế hỏi ở đây bán tới mấy giờ, tui đáp dạ thưa con bán tới 22 giờ tối mới dẹp nghỉ, ông chồng nói thêm chi đó với bà vợ mà tui không nghe rõ…

Vậy là quán tui đã có được một số khách quen, nhưng chừng đó chưa đủ để tui khỏi lỗ chớ chưa dám nói chuyện có lời. Chị Đ. (chủ cho thuê mặt bằng) từng nói với tui rằng em sẽ hỗ trợ anh Phương tối đa với hy vọng anh mà không dẹp quán sớm quá và em khuyên anh hãy bỏ tiền đầu tư sửa sang mặt bằng từ từ, tới khi nào anh có lời rồi hãy hay, anh xã nhà chị Đ. từng nhận xét chân tình rằng khi bước vô quán thì không nghe mùi thơm của phở, nhất là khi tô phở của quán tui bưng ra bàn cho khách thì chưa tỏa mùi thơm nồng nàn đặc trưng của phở (như mùi thơm của quán phở Thìn Bờ Hồ ngoài đại lộ Bình Dương sặc mùi gừng).

Nguyệt quán tới bữa là nay đã khai trương được 1 tháng 4 ngày, tất cả những nhược điểm của mặt bằng, những thiếu sót về chuyên môn đã được khắc phục, và hiện Nguyệt quán món phở ngon nếu là người biết ăn phở, tức ngọt từ xương mà chỉ dùng rất ít đường để làm mềm nước lèo, phở Nguyệt có mùi thơm đặc trưng như vốn có, mà còn là một trong vài quán có nội thất sáng sủa hàng đầu trong tổng số các quán phở bún vân vân trên con đường Phạm Ngũ Lão (dài chừng 2.000 m). Rứa mà hàng sáng vưỡn cứ ngồi đuổi ruồi như thường. Hic hic.

Gần đây trang mạng của Viện nghiên cứu ẩm thực Việt Nam đã công bố chi tiết công thức nấu phở truyền thống Hàng Đồng Nam Định được các chuyên gia nấu phở cả nước trong một hội thảo tại thành phố Hồ Chí Minh đã nhận xét là chuẩn nhất.

Phở Nguyệt nấu theo cách nấu phở truyền thồng Hà Nội còn phức tạp hơn công thức chuẩn nấu phở Nam Định.

Cậy tài ba phần, trang điểm bảy phần”, thằng tui đâu phải không hiểu rằng kiếm tiền bằng nghề bán phở đâu phải cứ chỉ nấu ngon là đông khách, mà còn phụ thuộc rất nhiều những cái khác…

Nhưng rõ ràng là có người biết nấu phở thì cũng phải có người biết ăn phở thì món phở của Việt Nam mới có thể càng ngày càng phát triển. Hy vọng thực khách phở TDM dần dần rồi sẽ biết ăn phở.

Tới đây phuongngugia tui đóng trang nhật ký phở này lại. Sau tết Nguyên đán tui mới sẽ quyết định tiếp tục ý định truyền bá món phở Việt Nam, nâng tầm thưởng thức món quốc hồn quốc túy này cho thực khách phở tại TDM hay chuyển hẳn chạy theo thị trường, tức chạy theo lợi nhuận.
Print
 
Lên đầu trang