Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Cần sang chớ đâu cần ngon dở


Sáng qua, khi tui mở cửa chuẩn bị đẩy xe ra ngoài thì cô Quỳ cất tiếng chào rồi hỏi :
- Quán nay có bán được không anh?

Tui cười trả lời:
- Quán tui khách không đều, bữa huề vốn bữa lỗ, mà toàn lỗ chứ không mấy ngày huề vốn.

Cô Quỳ nói:
- Mấy đứa thuê nhà của em ngày nào ế cũng bán được hơn trăm tô, nhưng chúng nó nấu phở kiểu gì mà chỉ có mấy que xương sườn chứ không như anh.

Nghe cô Quỳ nói, thằng tui nhớ lại lời đàn anh bán than đã nói:
- … Dân đây chưa biết ăn phở thì chú mày cứ theo thị trường…

Nghĩ mà cười thầm.

Còn nữa, ông chú người gốc Huế khi đến ăn phở từng bày tỏ thẳng thắn với tôi:
- Ở Bình Dương này thì người ta cho rằng đã là phở thì quán nào cũng như nhau mà thôi, chỉ cần nêm nếm vừa miệng là họ khen ngon rồi kéo tới ăn, chớ còn anh nấu phở có nghề hay không, nước lèo nhiều xương hay không cũng đâu ăn thua gì, quan trọng nhất phải đủ mấy cái là quán nằm ở vị trí tốt, đầu tư mặt bằng cho đẹp, mướn người phục vụ đàng hoàng rồi bán giá thiệt cao. Dân ở đây đâu cần biết ngon dở mà họ mời bạn bè đến ăn phở tại quán sang rồi móc tiền ra trả trước đám đông. Đó, họ cần người ta thấy họ trả tiền vậy đó…
Còn nếu quán bình dân thì tìm vị trí thuận tiện đi ngang đói bụng là ghé, mà dân đây họ cứ thấy quán nào đông là vô, họ vô để người khác thấy mình cũng đi ăn sáng.

Ô hô.

Tui nghe xeng rồ téc cứa đừa.
Print
 
Lên đầu trang