Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Đầu năm nói chuyện về ngày xuất hành

alternative text
Tượng phật trên bàn thờ nhà nguyên TBT đảng Lê Khả Phiêu

Lại nói, ông bà xưa có nhiều điều kiêng cữ, hãy khoan nói những chuyện mang màu sắc dị đoan ở đây, mà tui chỉ nói những gì từng có dịp nghe và biết.

Các cụ có câu răn con cháu mà ngày nay còn rất đông người tuân thủ, đó là các cụ dạy rằng : “Chớ đi mùng 7, chớ về mùng 3”, còn câu nữa cũng tương tự là “Chớ xuất hành mùng năm mười bốn hăm ba”.

Thằng tui từng được giải thích rằng ngày xưa vua chúa ra đường là chọn ngày đẹp nhất xuất hành, những ngày đó các quan thái bốc chon được là ngày mùng năm (5), mười bốn (1 + 4 = 5), hăm ba (2 + 3 = 5) , mà khi vua đi ngoài đường thường thông báo trước để dân biết mà tránh khỏi cản trở vận hanh thông, bởi vậy đã có người từ phương xa mới đi tới do không biết lệnh của vua ban mà phải tội chém đầu. Vì thế những ngày này chỉ nên đi quanh quẩn trong địa phương của mình chớ đi xa có khi xui xẻo bị tai họa mang tội chết… vậy nên các cụ mới có câu để lại nhắc nhở con cháu.

Còn câu “Chớ đi mùng 7, chớ về mùng 3” vì rằng hồi đó ở thị trấn Sông Ray do tui không quan tâm nên không hỏi ông bác nọ vụ này.

Ngày nay một số rất đông đám giá áo túi cơm vô tướng ngu dốt bất tài do thời thế nhiễu loạn mà đặng phát tài vinh thân phì gia nhưng chúng không biết nên cứ răm rắp tin tưởng rằng có những thế lực siêu nhiên nào đó giúp chúng được tài sản tiền bạc hơn người.

Thằng tui nào giờ đâu kể ba chuyện dị đoan, tụi thầy bà chuyên nói láo lừa tiền từ năm chí bắc kể từ năm 1982 tới nay cũng từng gặp tui vài lần, sau vài câu hỏi thăm dò tâm lý là tụi chúng thoái thác né tránh rằng anh này cao số quá tui coi không được.

Vậy chớ nay đám “quan chức đỏ” vì ngày thường vẫn hô hào duy vật biện chứng không muốn bị mang tiếng là lạc hậu mê tín dị đoan mà xưng tụng lũ bói toán là các “Nhà dự đoán học” (?!). Trong nhà chúng thì thụp thắp nhang úng tế rồi chúng la rùm rằng thắp nhang là để thờ phật (?!), thiệt oan uổng cho ông phật Thích Ca Mầu Ni, ông phật Di Lặc quá xá.

Nhân đây tui nói thêm về câu “Phú quý sính lễ nghĩa”.

Nhớ, thằng Tuấn từng theo tui rong ruổi đó đây một thời gian, dọc đường nó hay nói lung tung cho không khí trong xe đỡ nhàm chán, thằng Tuấn từng có lần nói mấy câu mà nó biểu là người quê nó thường nói, nó biểu “Ở Quảng Trị quê em có vài câu giờ em nói anh nghe để anh nghiệm coi đúng sai nha, một là nói về con gái, con gái thì chân đi chữ o, l… to dứt khoát, chân đi chữ bát, đứt khoạt l… to”, ở quên em còn có câu “Cha chết không bằng hết ăn”.

Thằng em nó còn giải thích rằng:
- Người lớn tuổi ở quê em nói chuyện rằng nếu mình đang ở xa, lỡ cha mình chết mà không có mình ở nhà thì bà con lối xóm còn xúm lại cho chiếc chiếu đắp rồi mang đi chôn giùm chớ nhà hết cái ăn, con đói thì biết xin ai?

Có lý.

Lại nhớ thời năm 1979 – 1980, chùa bà Bình Dương thì ngày tết vẫn có người lên thắp nhang mà chủ yếu là dân chợ lớn mang heo quay lên cúng tạ vân vân, còn chùa ông gần đó thì thiệt thê thảm, thằng tui từng leo lên bệ tượng con ngựa của ông Quan Công mà chơi, còn nhớ, chùa thì quanh năm đóng cửa ỉm, cái tượng con ngựa bự nằm án cửa chùa bên trong sân thì cứt dơi ỉa bám nhóc dơ dáy hôi hám thấy gớm. Thời đó đói khổ cán bộ cỡ Phó ty văn hóa như ông già tui thì hai cha con cũng ngày hai bữa cơm độn khoai lang nói chi tới lính lác cấp dưới.

Năm 1979 tui theo ông già về thị xã Thủ dầu Một, tui là thằng từ Saigon zìa nên chẳng mấy nỗi mà nổi tiếng ăn chơi nhứt thị xã Thủ Dầu Một, thời đó ra đường kiếm đỏ mắt không thấy một cô gái bận bô đồ bộ như Saigon mà tất cả đờn bà con gái chỉ duy nhứt một kiểu áo bà ba màu trắng hoặc màu sậm quần lãnh đen. Khi đó bá tánh xứ Thủ nghèo đói thê thảm tiền mua gạo ăn còn không có thì đám tượng phật bằng gỗ bằng đất trong chùa sức mấy có khói mà hửi nghĩa là bà con phật tử mần chó gì có tiền mà mua nhang đốt khơi khơi.

Nay do mở cửa thông thương, đám mần ăn tư nhơn móc ngoặc với người nhà nước, đám quan chức tham nhũng ăn hối lộ, lại có công ty nước ngoài vô trả lương công nhân cao rồi hối lộ quan chức chánh phủ… Dân giàu nước yếu, ai có tiền là khoái tỏ ra người khá giả nên đi chùa đốt thiệt nhiều nhang, cúng dường nhiều tiền cho chúng nể, mặc cha đồng bào núm ruột yêu thương vùng sâu vùng xa còn thiếu đói.

alternative text
Căn nhà này được cho là nhà thờ dòng họ tổ tiên của một quan chức, căn nhà tọa lạc trên đường Nguyễn Trung Trực, thị xã Rạch giá

Trên thực tế trong xã hội hiện nay có quá nhiều người từ dốt nát nghèo khổ mà trong thời gian ngắn trở nên giàu có hoặc đám quan chức bất tài nhờ kết bè kết cánh hối lộ quan thầy mà lên chức và ngôn ngữ hiện đại kêu những người này là “Chân đất mắt toét”, là thứ “sâu bọ lên làm người”. Đám người đó biết rằng mình trở nên giàu có chẳng phải do tài năng nên nhất định tin rằng là do trời thương sai thánh thần độ trì và mồ mả ông bà phát lên… vậy nên khi giàu có là làm nhà thờ ông bà cho thiệt to lớn để tỏ lòng tri ân mồ mả ông bà.

Hic.
  Lời bàn của Kim Thánh Thán Mao Tôn Cương về vụ bức tượng phật trên bàn thờ nhà ông Lê Khả Phiêu:
  - Đến tổng bí thư đảng cộng sản còn thờ phật thì rõ ràng cái chủ thuyết duy vật biện chứng cộng sản không thể bằng được sự no cơm ấm áo của bản thân cùng vợ con và cả gia đình dòng họ. Bởi vì nhờ do phật độ trì mới đặng như ngày nay đó chớ bộ. Print
 
Lên đầu trang