Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Cây đèn chín ngọn

Lại nói, sau khi tui mua chiếc đồng hồ tại nhà thờ Búng thì quan hệ của tui với cha Minh thân tình để đâu cho hết, hễ rảnh là tui mang thùng bia Sanmiguel tới nhà thờ thăm đàn anh, khi giao tiếp thằng tui vẫn luôn tỏ ra nghiêm cẩn trong ngôn ngữ mặc dù cha Minh đã rất thoải mái, những khi ngồi tán dóc cùng tui và thằng Út trong nhà xứ, cha Minh tỏ bộ hòa nhã anh em. Những lần đó thì tụi tui ngồi uống bia hút thuốc và nói đủ thứ chuyện trên đời, ổng nòi hôm rồi cha về nhà thờ chánh tòa gặp đức cha (tức Tổng Giám mục địa phận Phú Cường Phạm Gia Thuận – đã về nước chúa từ lâu), ngài biểu nghe các xơ méc hồi này con hút thuốc nhiều lại còn uống rượu nữa phải hôn, cha sợ quá thưa dạ đâu có, vì có một đứa em bên ngoại, mấy lần nó ghé thăm có mời con ly bia với điếu thuốc...

Bữa đó tui hỏi này cha, bộ nhà thờ mình không có cây đèn điện nào của hồi đó còn lại hay sao, nơi này đâu phải bị chiến tranh tàn phá gì mà nhà thờ không giữ được gì hết vậy ? Cha Minh biểu :
- Nhà thờ đâu còn gì, có ít đồ giờ hư hết rồi đâu còn xài được, bỏ dưới kho đó, để biểu bà Sáu mang lên cho tụi bay coi có xài được thứ gì hôn.

Nói rồi cha Minh bước ra cửa kêu lớn:
- Chị Sáu… chị Sáu.

Bà chị (hỏng biết là chị ruột hay chị bà con) của cha Minh từ nhà sau đi lên hỏi có việc chi vậy cậu, cha Minh nói chị vô kho mang hết ba thứ đồ trong đó ra đây cho thằng Phương nó coi.

Bà Sáu lần lượt mang lên một đống tùm lum gồm một mớ chân đèn cầy nhỏ và lớn. Ngoài ra còn một cây đèn chùm bị gãy một nhánh, cây đèn chùm có chín ngọn nhưng chóa đèn (mổi cái chóa nhún của đèn chùm xài điện do pháp sản xuất giá lúc đó là 1 chỉ vàng 24k một cái) thì bể hết hổng còn cái nào.

Thằng tui ngồi mân mê cây đèn chùm miệng tắc lưỡi tiếc hụi liên tục rồi hỏi bà Sáu còn món chi hay không. Bả lắc đầu biểu mang lên đây hết rồi ở dưới trống trơn.

Cha Minh biểu:
- Đó mày coi, có nhiêu mang ra đây hết rồi, toàn đồ hư mày lấy được thì lấy.

Tui chép miệng:
- Thôi cứ kể là con dọn dẹp kho giùm nhà thờ, con xin gởi cha một trăm ngàn vậy.

Tui hỏi xin sợi dây rồi thằng Út lúi húi cột đống mớ đồ gãy lại, cha Minh chợt lên tiếng:
- Còn cây đèn dầu, con coi có lấy thì lấy rồi gởi cho bà Sáu ít tiền cho bả ăn bánh.

Tui nói dạ cho con coi là đèn chi ạ, cha Minh gọi bà Sáu lên biểu chị mang cây đèn dầu ra đây luôn nha.

Bà Sáu cầm cây đèn dầu lên đưa cho tui, tui cầm xoay ngắm nghía qua rồi đặt xuống đất nói:
- Dạ, cái này con nhiều quá rồi, mang về cửa hàng cũng hỏng biết để ở đâu.

Thằng Út nãy giờ ngồi im, giờ vừa nghe tui nói nó lại nhấp nhổm trên ghế, dù không dòm nó nhưng tui biết thằng Út đang ngó tui chòng chọc, mặc, tui vẫn như không để ý. Ông cha Minh vừa bước ra ngoài đi về phía nhà dưới, thằng Út lên tiếng, giọng nó gấp gáp xen lẫn hơi thở ồ ồ:
- Anh sao vậy, đây là đèn cẩm thạch mà.

Tui quay nạt khẽ:
- Im cái miệng mày lại đi, tao đâu mượn mày nói.

Tui móc bóp nói với cha minh:
- Mấy cái này con không mua làm gì, vậy con xin gởi một trăm, còn cái đèn dầu con xin gởi chị Sáu bốn chục ngàn, là một trăm tư ạ.

Cha Minh vui vẻ:
- Nhiêu đó không quan trọng, khi rảnh lên thăm cha là cha vui rồi.

Về đến cầu Bình Nhâm (thuộc xã Bình Nhâm huyện Thuận An) tui ngừng xe mua cái bao bố để thằng Út chất hết vô.

Tới Saigon thì đã 8 giờ tối, có hai thằng Miên do nghe bà xã tui nói tui đi mua đồ nên ngồi chờ. Vừa vô cửa hàng thì tụi nó chụp coi rồi xin mua tùm lum tui bán một cặp chân đèn cầy nhỏ xíu gãy rời lấy ba trăm rưỡi ngàn rồi đóng cửa.

Cây đèn điện gãy rời một ngọn thì tui mang xuống Thị Nghè hàn chì, còn cặp chân đèn cầy lớn cũng bị gãy tui hàn chì cho liền lại, thằng Út lấy nhũ vàng quét lên rồi bán 7 chỉ rưỡi cho tụi Miên. Cây đèn dầu chân bằng đá ITALY mà dân trong nghề kêu bằng đèn cẩm thạch thì bữa đó tui đi vắng, ở nhà bà xã tui bán cho hai con nhỏ người Miên 3 triệu. Cây đèn chùm chín ngọn thì sau khi đòi từ trên cửa hàng của anh Sùng về tui bán cho thằng lái buôn người Thailand mà nay quên tên cùng cái đồng hồ 3 chuông mặt men bị bể giá 1 ngàn tư USD. Là do tui nể tình anh em kết nghĩa mới cho Thủy “bọ” hùn rồi vì vụ một thằng em (nay đã quên tên) lấy đá Ruby giả của tôi mang lên bán cho thằng khách Nhựt bổn trên cửa hàng của anh Phương “9 ngón” (tức Đông Phương – hiện là chủ công viên đá Ngọc Châu nổi tiếng) được 2 ngàn tư, bị anh Kim Huyền khi đó theo làm đệ tử anh Phương chận lấy hết một ngàn hai, do vụ đó tui chỉ cho anh Thủy “bọ” 100 USD cùng 500 ngàn VND mà ảnh giận đòi bán đồ.
Print
 
Lên đầu trang