Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Kim Dung cổ súy thuyết hiện sinh ?

Năm 1983 về tỉnh Kiên Giang vùng biển thường thấy cảnh các thầy chùa trự nào như trự nấy tướng tá mập mạp bụng bự, tay cầm ly café sữa miệng phì phèo điếu thuốc lá thơm nhãn Samit ngồi xếp bằng tán dóc trên sập gụ trong thiền phòng, phía ngoài kia là đám đông tín đồ tụ tập ngồi tụng kinh phật, thỉnh thoảng có một người chạy vô hỏi sư phụ điều chi đó.

Năm 1991 trong nhà thờ Búng nơi thị trấn An Thạnh huyện Thuận An tỉnh Sông Bé, chủ nhân ngồi tại phòng khách trong nhà xứ đóng kín cửa uống bia Sanmiguel hút thuốc 555 với hai thằng khách là phuongngugia tui cùng thằng Phước là em trai út của bà xã (bà này hàng chánh thất lần hai, người gốc Củ Chi Saigon), khi đã ngà ngà rồi ông cha Minh thẳng thắn cởi mở bày tỏ quan điểm riêng: “Mỗi người phải có một nghề để kiếm sống, mày kinh doanh buôn bán còn tao làm cha sở…” .

Nói thêm, cha Nguyễn Văn Minh là anh ruột đức Hồng y Nguyễn Văn Tốt, cha Minh nay (2011) vẫn mục vụ tại nhà thờ Búng, chính danh cha sở.

Giờ thì hãy nghe Lệnh Hồ Xung cãi lý với đám tiểu ni cô phái Hằng Sơn, khi ni cô Nghi Thanh nhận định rằng những người không ăn thịt uống rượu là bọn ma giáo, Lệnh Hồ Xung cãi:

- Cữ ăn mặn, uống rượu là không phải đâu. Nếu ai cũng không uống rượu thì mất công cất rượu vất vả để làm gì? Thế rồi trên đời còn sinh ra những giống gà vịt dê lợn làm chi?

Thiệt vậy, có một số đàn anh vì muốn gây ảnh hưởng cá nhân lên không ít đồng loại để kiếm lợi lộc nên cứ hô hào xúi biểu bá tánh phải kiêng rượu thịt sát sanh mà chỉ nên suốt đời ngày ba bữa gạo luộc cùng với rau cà tương đậu để khi chết được về nơi cực lạc sung sướng.

Thử hỏi, một người suốt đời tranh đấu tạo của cải kiếm nhiều tiền giàu có cuộc sống sung túc no đủ thân tài chủ phương phi hồng hào béo tốt bởi ngày nào cũng thuốc bổ rượu ngon thịt béo gia đình vợ con sung sướng trọn kiếp người. Một vị tối ngày ngồi phòng thiền nhang khói đốt như hun muỗi miệng phều phào tứ đại giai không tức có ăn cũng là không mà không ăn cũng… no, già tuổi đầu mà tướng tá dòm như thằng con nít do quanh năm kinh kệ với cái bụng trống rỗng sôi sục vì đói cơm người ngợm ốm nhách coi thiệt thê thảm.

Tác giả Kim Dung bày ra tình huống gây cười cảnh lỡ khóc lỡ cười của vị tăng nhân không chức phận trong chùa Thiếu Lâm là tiểu sư phụ Hư Trúc rơi vô tình huống lãng nhách để khơi khơi trở thành chưởng môn phái Tiêu Dao là một phái chẳng liên quan gì tới nghề nghiệp “chuyên môn” là tụng kinh đọc kệ, lại nữa, vừa nhận chức chưởng môn xong đi ra ngoài thì gặp ngay A Tử cô nương giả trai lừa cho ăn tô mì thịt gà béo ngậy những mỡ:

“Thanh niên kia mỉm cười:

- Mồm ngươi bảo không đụng vào đồ tanh đồ mặn, vậy mà húp nước thang gà thì soạp soạp chắc lưỡi, ngon ngọt chẳng biết là chừng nào. Này hòa thượng, để ta cho thêm một muỗng thang gà vào tô mì này nhé?

Y vừa nói vừa đưa muỗng vào trong bát gà quay lênh láng mỡ màng, múc ra một thìa đứng lên. Hư Trúc kinh hãi không sao kể xiết, ấp úng:

- Ngươi ... ngươi ... vừa mới ... đã ...

Thanh niên kia cười nói:

- Đúng đó! Ta vừa mới bỏ vào bát mì của nhà ngươi một muỗng canh gà, không lẽ ngươi không nhìn thấy? Chao ôi, này nhà sư ơi, ngươi mau mau nhắm mắt lại giả vờ không nhìn thấy, ta lại đổ cho một muỗng canh gà vào bát mì, ăn cho ngon, miễn là không phải chính ngươi đổ vào, Phật tổ Như Lai sẽ không trách cứ gì đâu.

Hư Trúc vừa sợ vừa tức, bấy giờ mới biết y đem con cánh cam sang cho mình coi, chẳng qua chỉ dương đông kích tây, khiến cho mình chú ý đến chỗ khác rồi thừa cơ đổ muỗng canh gà vào bát mì, thảo nào khi ăn thấy thơm ngon lạ thường, chỉ vì cả đời chưa từng nếm qua nên không biết. Bây giờ canh gà đã nuốt vào bụng thì làm sao đây? Có nên ói ra hay không? Y nhất thời bàng hoàng chẳng biết thế nào cho phải.

Thanh niên kia bỗng nói:

- Này hòa thượng, ngươi muốn đi tìm sáu nhà sư, có phải họ đang đến không kìa?

Y vừa nói vừa chỉ ra ngoài. Hư Trúc mừng quá, chạy vội ra cửa, nhìn dáo dác ra đường nhưng nào có thấy ai đâu. Y biết lại bị gã thanh niên đánh lừa, trong bụng bực bội, có điều người xuất gia không được giận hờn nên cố nhịn, không nói một lời quay lại tiếp tục ăn mì. Hư Trúc nghĩ thầm: “Vị tiểu tướng công này tuổi chẳng bao nhiêu, sao lại cứ nhắm mình mà chơi ác thế này?’. Nghĩ rồi y cầm đũa lên, ăn như rồng cuốn ngay hết nửa bát, đột nhiên kẽ răng cắn trúng cái gì trơn tuột, kinh hãi vội vàng nhìn vào, thấy trong bát mì có một miếng thịt to béo ngậy, một nửa đã bị cắn mất rồi, hiển nhiên mình đã nuốt vào bụng. Hư Trúc buông đũa xuống bàn, kêu lên:

- Khổ quá! Khổ quá!

Gã thanh niên kia cười hỏi:

- Này hòa thượng, miếng thịt mỡ ăn có ngon không? Sao lại kêu khổ?

Hư Trúc giận dữ nói:

- Ngươi đánh lừa cho ta chạy ra ngoài cửa rồi bỏ miếng thịt vào bát mì. Ta ... ta ... suốt hai mươi ba năm nay, chưa từng nếm đồ mặn, ta ... ta ... bị ngươi hủy hoại mất rồi.

Thanh niên kia mỉm cười nói:

- Thế miếng thịt béo kia chẳng ngon gấp mười rau cải, đậu phụ hay sao? Ngươi trước nay không ăn thì quả thật ngu hết chỗ nói.


Vậy hóa ra một người hơn hai chục năm chỉ quen với tương cà chấm chao hoặc mì nấu với mộc nhĩ nấm hương vân vân chẳng lẽ lại không phân biệt được mùi vị của tô mì chay quen thuộc với tô mì trộn nước canh thịt mỡ gà, vậy phải giải thích ra sao?

Ông Kim Dung đã ra tay “cứu bồ” cho nhân vật của mình: “… khi ăn thấy thơm ngon lạ thường, chỉ vì cả đời chưa từng nếm qua nên không biết.”

Bàn cứu thua của Kim Dung nghe ra có vẻ như có lý nhưng thiệt chưa logic, trên thực tế có chuyện là thằng Hương em vợ phuongngugia tui nó từng vì hứa thề chi đó mà vô chùa làm công quả ba tháng rồi về nhà để tóc ăn chay trường ba năm, trong thời gian ba năm đó nó liên tục cứ tới bữa là hai chén gạo luộc cùng chuối sứ chấm muối tiêu, bữa khác là rau lang chấm chao, bữa khác nữa thì cà tím nướng dầu hành chấm nước tương, rồi đậu hũ muối sư vân vân. Qua kỳ hạn thề hẹn ăn chay của thằng Hương, tới bữa cơm nọ tui thấy nó cầm cái trứng gà luộc do chị gái đưa rồi chấm muối tiêu nhai mà dòm bản mặt nó in hệt một thằng dân thành phố lần đầu tiên ăn cơm với trái điều chín chấm muối.

Nói gì thì nói, xem ra ông Kim Dung rất sòng phẳng với cuộc đời.

Theo tinh thần chủ thuyết hiện sinh của Jant Paul Chart thì : “ Trước khi sinh ta ra không ai hỏi ý kiến ta, trước khi ta chết không ai báo cho biết…”

Coi, trong tác phẩm Thiên Long bát bộ của Kim Dung, thằng nhóc Hư Trúc rõ ra là bị người ta cạo trọc đầu bắt ép không cho ăn thịt cá từ thuở lọt lòng chớ tự ên nó đâu có cơ hộ để tự quyết định bổn thân có nên ghiền tương chao hay hẩu xịch món thơm ngon lạ thường “Cắp nạ cáng mỉn” tức mì gà ?
Print
 
Lên đầu trang