Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Giỡn hoài

In hệt đám đàn anh dân giang hồ chém mướn đang xử đẹp một con nợ thiếu tiền quá hẹn chưa trả, coi, hình ảnh chiến sĩ an ninh mặc thường phục đứng trên bậc cửa xe bus co chân đạp liên tiếp vô mặt và ngực của một người dân đang bị nắm tay nắm chân khiêng như con heo nên không còn khả năng né tránh trong 1 video clip đăng tải trên mạng internet ngày 17/7/2011 là chứng cứ thuyết phục toàn thế giới rằng hành vi đó của viên sĩ quan an ninh là đảng viên cộng sản Việt Nam đang hăng hái thực thi trách vụ được giao. Sau đó dù gặp phản ứng dữ dội của dư luận trong nước và thế giới vậy mà cấp trên của viên sĩ quan nọ vẫn im lặng (im lặng đồng nghĩa với đồng tình) khiến bác Ba Phi nói ông nghi ngờ hành vi đánh đập người dân đi biểu tình ôn hòa của sĩ quan an ninh hỏng phải là sự hung hãn vồn có của tên nọ mà là do tuân theo mệnh lệnh của cấp trên. Mà người đã bị an ninh đánh đập trong video clip ai nào? Là 1 người dân bình thường trong số người đi biểu tình ôn hòa để tỏ thái độ phản đối cộng sản Trung Quốc cho quân xâm phạm lãnh hải của Việt Nam. Bác Ba Phi còn nói việc đàn áp những người dân xuống đường biểu tình ôn hòa để tỏ thái độ phản đối cộng sản Trung Quốc xâm phạm chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam đã khiến ổng không tin rằng chế độ cộng sản Việt Nam đang phục vụ cho lợi ích chính đáng của tổ quốc và nhân dân Việt Nam.

Trong bài “Không thể im lặng" (http://quechoa.info/2011/07/22/khong-th%E1%BB%83-im-l%E1%BA%B7ng/#more-13101) đăng trên Blog Quê choa, tác giả than thở: ”Chả phải bao nhiêu lần báo chí đồng thanh cất tiếng về những hành động phạm pháp của công an đó sao? Bao nhiêu lần báo chí im lặng trước những gì cần phải lên tiếng, mình đều cố tìm những lý do để thông cảm. Nhưng lần này thì không hiểu nổi.”

Ông tác giả bài viết còn nói những gì mà thiên hạ đều đã nghĩ mà chưa dám nói ra, ổng viết: ”Để rồi xem, nếu chế độ này chẳng may sập tiệm thì báo chí nước nhà lại chẳng đồng thanh ca ngợi chế độ mới, ra sức khai quật chế độ cũ để mà chửi bới.
Mình nói cấm có sai.
Ai cũng vì miếng cơm manh áo, vì sinh mệnh chính trị mà buộc phải im lặng.”


Ông tác giả cao giọng phê phán và quy kết các Tổng biên tập của hơn 7 trăm tờ báo lớn nhỏ trong nước là lũ cơ hội: “… Nhưng việc gì cũng có giới hạn của nó. Không biết giới hạn của nó ở đâu hoặc là kẻ vô tri hoặc là người khiếp nhược. Cả hai loại người đó đều dễ thông cảm. Sợ nhất là lũ cơ hội.”

Hic, ông tác giả bài viết “Không thể im lặng” giỡn chơi hoài, bác Ba Phi biểu câu này chả nói sai bét, bởi lẽ chỉ vì duyệt cho đăng bài mà Tổng biên tập sẽ bị kết tội chống đối chính trị, xâm phạm an ninh quốc gia thì quyền chức bổng lộc cơm áo vợ con cùng sinh mệnh chánh trị gì gì đó chỉ là chuyện nhỏ, thân tù tội bị đọa đày như súc vật mới là đáng sợ [Một số người từng bị giam ở trại giam Công an Tiền Giang kể về cái trò tra tấn, hành hạ phạm nhân ở đây thật ngoài mức tưởng tượng. Việc ông Lân phải tìm đến cái chết để giải thoát là một minh chứng. (http://baodatviet.vn/Home/phapluat/Duong-sa-nga-cua-nhung-nguoi-hung-chuyen-an-Nam-Can/20117/153458.datviet)]. Như vị lão thành từng thân xông pha lửa đạn chinh chiến là Trung tướng Trần Độ còn do khiếp sợ bị trả thù đày đọa thân xác người không ra người ma chẳng ra ma mà hỏng dám day mặt chỉ tên. Ông đại tá nhà văn Nguyễn Khải sợ tới nỗi chết rồi mới dám cho đăng hồi ký của mình để phơi trần nói thiệt về chế độ mà ông ta mang xương máu ra phục vụ mấy chục năm. Rứa thì đám Tổng biên tập hàng con cháu sanh sau đẻ muộn sức mấy?
Print
 
Lên đầu trang