Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Trở về

Nhớ, hồi tháng 4/2001, thằng tui rách rưới dắt theo thằng Út trở về Saigon tính bề kiếm cơm.

Ra Mây Hồng tính coi tụi làng đá mần ăn ra sao đặng còn chen vô làm chân cò lắc hàng kiếm ngày hai bữa cơm. Làng đá nay tiêu điều xơ xác, bà con tứ tán, đặc biệt là đám thợ lừa mất dạng bởi nay dân làng đá một số thằng ra ngoài Saigon (tức khu trung tâm thành phố thuộc các đường Lê Lợi Đồng Khởi Nguyễn Huệ Lê Thánh Tôn Mạc Thị Bưởi Ngô Đức Kế) mướn quầy bán đá cùng vàng bạc nữ trang đủ thứ, toàn thằng nhà nghề mở tiệm trực tiếp đứng bán cho khách thì mấy thằng chuyên đi lừa giờ dội bom đánh ai được bởi vậy hết đất sống nên biến sạch sành sanh. Bà con thấy tui thì hỏi nay anh Phương ra vậy có làm đá lại không, ối mà giờ đói lắm ông Phương ơi, làng đá nay bỏ nghề nhiều lắm, tụi nó nay chuyển qua hột xoàn làm ngon hơn, ông H “già” cũng bỏ đá qua làm hột xoàn, nay chả vô chợ An Đông làm trùm, cha L cũng vậy, nay giàu lắm. Làm đá giờ chỉ sống qua ngày thôi anh Phương ơi bla… bla.

Ngồi ở Mây Hồng tới chiều muộn chợt nghe tiếng kêu lớn: “Phương”, giật mình quay nhìn, đàn anh H “ma” vừa chạy chiếc xe Vespa bự tổ chảng tới thắng két, tui mừng rỡ xề tới hỏi anh khỏe không, hồi này anh làm gì mà coi ngon lành quá có việc gì cho em theo với, em mới về đang đói. Hải “ma” nói mày đi đâu lâu thế, mấy năm rồi đéo thấy mày. Mẹ, thằng anh mang bộ vó thiệt sang giàu mà chỉ mới vài câu đã ê Phương ơi giờ tao phải đi, rồi dzọt mất kệ cha thằng tui đứng đó tần ngần. Nói thêm, năm 2006, sau khi bị tai biến mấy tháng, bữa tui tới số 8 Lê Duẩn thấy H “ma” dòm rất te tua tới kiếm thằng D “con”, dòm thằng “ma” rách rưới thiệt đáng đời nhưng do nghĩ tình nghĩa anh em thời làm đá quý nên tui cho H “ma” 2 triệu. Sau nghe nói H “ma” bị bắt vì tội chi tui không biết. Nói thêm, H “ma” là thằng nổi tiếng lừa cả thiên hạ nhưng với một vài anh em, trong đó có tui, thì ảnh rất phải chẳng. H “ma” cũng là một trong số thằng mà năm 1994 đánh quả lớn múc đám người Thụy Sĩ 280 ngàn đôn trong đó 100 ngàn tiền mặt còn 180 ngàn ra VietcomBank lấy mà báo An ninh thế giới sau có đăng nhưng là đăng tầm bậy. Nói thêm, hồi còn kiếm cơm trên quê tình cờ tui đọc bài viết nói về vụ hai thằng khách người Thụy Sĩ qua Việt Nam mua đá quý rồi bị lừa. Thằng tác giả bài báo nọ là thứ ăn ốc nói mò, lượm đâu được vài thông tin rồi chế biến xào nấu mà sáng tác câu chuyện rồi cho ra bài báo đặng kiếm nhuận bút. Vụ làng đá dội bom tụi Thụy Sĩ là do ông Bảy T giám đốc DONAVIC Đồng Nai giới thiệu khách để ăn tiền cò, mà vụ đó đó đâu dính dáng chi tới ông M “cụt” mà thằng tác giả lôi ổng vô mà “cấp bằng khen”. Hic, cỡ thằng cha M “cụt” mà được nó sắp vô hàng đại gia trong làng mua bán vàng bạc đá quý thì loại đại gia đó phải lấy đấu mà đong, lấy xe lửa mà chở mới hết. Năm 2001 khi mới trở về Saigon, có lần ghé nhà M “cụt” ở CMT8, tui hỏi hồi đó anh có đọc bài nói vụ tụi Thụy Sĩ của báo An ninh thế giới không, M “cụt” chửi đ. mẹ thằng nào viết láo quá, anh được đồng đéo nào đâu mà nó viết cả tao trong đó. Đang nói, vụ dân làng đá nổ bom ở công ty DONAVIC Đồng Nai H “ma” được 30 ngàn. Trước đó, vụ thằng khách người Nhựt Bổn bị múc tại cửa hàng ông P “chín ngón”, cũng H “ma” là thằng đầu tiên có mặt để nổ bom rồi lấy 5 ngàn biến lẹ.

Bữa sau ngồi tui lại ra ngồi Mây Hồng, đang quậy ly café thì có thằng biểu ông Phương ơi, mấy thằng bắc kỳ nay tụi nó vô sân bay mở công ty làm giấy tờ gì đó có tiền lắm. Đám hồi đó thường ra Đồng Khởi với ông nay thằng nào cũng làm công ty giàu lắm. Thằng L “lùn” nay mở công ty ở đường Nguyễn Biểu bla… bla.

Ra là vậy, sau khi hỏi thêm vài thông tin ở Mây Hồng, tui dẩn thằng Út tới đường Nguyễn Biểu kiếm thằng L “lùn”, tới trước căn nhà có tám bảng Công ty TNHH Lộc - Thiên - Cơ mà nay không nhớ số, để thằng Út đứng ngoài, tui rón rén vô hỏi cô nhân viên thưa cô cho tui hỏi có phải anh L ở đây không ạ. Cô gái trả lời dạ phải, anh L là giám đốc, anh là ai kiếm anh L có chi không ạ. Tui đáp dạ thưa cô tui là bạn anh L kiếm thăm ảnh. Cô gái lắc đầu anh L đi khỏi, anh có số điện thoại của ảnh không. Tui đáp dạ thưa tui không có, vậy thôi tui sẽ tới sau ạ. Cô nhân viên gật đầu vậy anh tên gì, em có cần phải báo lại cho sếp em là ai tìm không ạ. Tui nói dạ thôi khỏi cám ơn cô. Rồi ra ngoắc thằng Út đi về.

Buổi chiều vừa tới thì cô nhân viên ban sáng tươi cười sếp em ở trong kia anh ạ, tui cám ơn rồi đi vô nơi có căn cửa kiếng dán giấy che nắng. Vừa gỏ cửa đã nghe có tiếng vô đi, tui đầy cửa căn phòng máy lạnh mát rượi và nhìn thấy thằng L “lùn” bụng bự chễm chệ trên chiếc ghế bự sau chiếc bàn lớn, áo sơ mi trắng cổ thắt cà vạt đỏ, tay áo cài măng sết đầu bóng mượt rõ ra ông sếp. Tui mau mắn chào anh L, anh có khỏe không, tôi mới về Saigon ra thăm làng đá nghe nói nay anh ở đây nên tìm tới thăm anh. Đàn anh với vẻ lạnh lùng hờ hững chìa bàn tay đeo cái nhẫn vàng tổ bố về phía tui theo kiểu doanh nhân bủa xua khi gặp mặt, miệng nói chào anh Phương tôi cũng mới làm kinh doanh chưa lâu bla… bla.

Thấy rõ thằng “lùn” chỉ muốn tui cút cho lẹ, tui quay qua hỏi thăm H “mập”, thằng L nói anh H ở đây với tôi, ảnh đi chơi Đà Lạt vì mai là 30/4, tui nói anh cho tôi xin số điện thoại của anh H được không, thằng L móc điện thoại di động ra gọi anh H ơi có thằng Phương “cận” nó kiếm anh nè, nói gì đó vài câu rồi thằng L “lùn” chuyển máy cho tui, nói nào ngay nhỏ lớn lần đầu tiên tui mới được nói chuyện bằng điện thoại di động, đầu dây bên kia thằng “mập” cười hơhơ Phương ơi mày đi đéo đâu mà mất mặt thế hả sao thỉnh thoảng không về chơi, anh đang ở Đà Lạt sau lễ anh mới về, mày về Saigon có lâu không. Tui nói em về kiếm cơm anh ơi đói quá rồi, thằng “mập” vẫn hơhơ mày về là đúng rồi, tuần sau anh về anh em mình gặp nhau, mày về ở Nguyễn Huệ hay Nguyễn Trãi. Tui đáp em ở Nguyễn Huệ. Ừ ừ thôi nhé, anh về sẽ tới nhà mày bla… bla.

H “mập” hẹn tui ra café Trần Cao Vân mà nay tui quên tên, tui đi cùng thằng Út tới, H “mập” thấy tui thì giơ tay vẫy, thằng “mập” vốn nào giờ tướng tá sang trọng, nay lại cài măng sét thắt cà vạt coi thiệt bệ vệ, vừa ngồi xuống đã nghe thằng “mập” cười hơhơ đ. mẹ Phương ơi mày đi lâu quá nay nhìn mày thằng nhà quê chính hiệu, lại cả thằng Út nữa à, mày bán phở mua hết đất của người ta chưa. Anh em hỏi han qua lại nhiều chuyện, thấy tui dòm với cặp mắt thán phục, H “mập” cười nói mày đi lâu quá vậy, ở Saigon chúng nó kiếm tiền như điên mà mày lại đi đéo đâu mất, mày thử nhìn mày xem, tay chân mày dính toàn phèn rửa chưa hết kìa hơhơ.

Tui nói với H “mập” rằng em về có nghe nói đám thằng K thằng T thằng H thằng D nay mạnh giỏi lắm, tụi nó làm cái đéo gì vậy anh. H “mập” biểu mày nghe đúng đấy chúng nó nay nhiều tiền lắm, mày mà về chúng nó sẽ rủ mày làm nhưng mày phải làm với anh. Chúng nó giàu hết rồi mà mày nghèo, tao nghèo, mình là dân Hà Nội đầu óc hơn hẳn chúng nó mà sao lại nghèo hơn chúng nó được, đ. mẹ bọn sâu bọ nay lên làm người hết rồi, anh em mình nghèo vậy mày phải làm với anh.

Hiệp “mập” chở tui ra café số 40 Trần Cao Vân, khi đó khoảng giữa năm 2001, với thằng tui thì 1 ly café giá 30 ngàn là quá hớp, thấy tui chắt lưỡi vì giá của ly café, H “mập” nói mày quan tâm làm đéo gì chuyện vặt, giờ anh mời mày đi ăn, mày cứ nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe rồi anh sẽ nói chuyện làm ăn với mày. Chỉ nửa năm là anh em mình có tiền chứ có đéo gì mà lăn tăn. H “mập” lại hỏi tui mày có thân với thằng H “khỉ” không, tui nói em không thân, anh H nói tưởng mày thân với nó thì mày gọi nó ra đây uống café chơi. Tui đáp tưởng anh nói chuyện gì chứ kêu em uống café với nó thì khỏi, H “mập” nói anh muốn gặp nó hỏi chút việc mà hẹn mấy lần nó không tới, mày gọi nó được không, tui nói em không biết nhưng thử xem. Do lần đầu tiên tui cầm ĐTDĐ nên không biết cách xài, H “mập” bấm số của thằng H “khỉ” rồi chuyển máy cho tui, vừa nghe đầu dây bên kia hỏi alo ai đó, tui trả lời Phương “cận” đây chú H ơi, tôi mới về Saigon và mời chú ra 40 Trần Cao Vân uống với tôi ly café. Anh Phương ơi anh khỏe không, anh về lâu chưa, chờ em nhé em tới liền. Nhân đây nói luôn về biệt danh "cận" của tui, hồi từ cửa hàng Chi Lăng số 158 Đồng Khởi chuyển qua ki-ốt số 55 Nguyễn Huệ, bà xã biểu tui mắt anh một mí dữ quá vậy anh đeo kiếng đi nhìn hiền hơn. Nghe lời bà xã tui đi mua cái mắt kiếng không độ, đeo vài bữa thấy nhức mắt tui tính bỏ nhưng do chiều lòng bà xã nên đeo luôn. Sau qua Đồng Khởi thằng Bằng từ Đà Nẵng vô bán cho tui mấy cặp gọng kiếng hiệu Rayband mạ vàng là đồ tụi thợ đào được tại mấy căn cứ quân sự Mỹ hồi đó. Tui mua rồi lựa ra 2 cái để dành xài tới giờ (bà con dòm hình trên). Do tui đeo mắt kiếng trắng nên dân làng đá kêu tui là Phương "cận".

Vài bữa sau H “mập” nói với tôi về công việc của một số anh em tui từng quen biết đang làm, rồi ảnh kêu tui lên xe ảnh chở đi thăm mấy thằng đang đứng hạng nhứt. Tui tới đâu cũng được anh em tiếp đón thân tình. Thời làm đá quý, anh H “mập” luôn tỏ bộ ta đây dân Hà Nội gốc mà coi khinh người khác, nếu gặp cha T “đen” thì chửi đ. mẹ thằng Hải Phòng 1 m2 bảy thằng ăn cắp, ông lại đánh cho gẫy chân bây giờ. Còn như gặp H “béo” thì chửi đ. mẹ thằng Thanh Hóa mồm thối về súc miệng đi mày ông lại bẻ gẫy hết mẹ hết răng bây giờ, và còn nữa. Cũng vì vậy nên khi tụi nó có tiền thằng nào cũng không muốn gặp H “mập”. Khi tui đi cùng anh H “mập” tới, thằng K rỉ tai anh Phương tới em giờ nào cũng được, đừng rủ thằng H “mập” đi, một mình nó tới thì em cho bảo vệ đuổi ra rồi. Tới anh T thì ảnh kéo ra nói mày tới tao thì đừng đi với thằng H “mập” nhé. Nói thêm, về vụ này, từ xưa tui từng góp ý anh Hiệp rằng đừng bao giờ tỏ bộ khinh người quá khiến nó tự ái rồi tìm cách chơi lén mình thì đỡ thế đéo nào được, anh chỉ cần cho nó hiểu rằng xã hội luôn có đẳng câp, mày dù giàu, tiền mày đốt tao chết nhưng đồi với tao mày vẫn thứ người hạng dưới. Tháng 10/2007 tui về Saigon có gọi điện kêu anh H “mập” tới số 8 Lê Duẩn chơi với tui, anh em ngồi với nhau thằng “mập” nói với tui mày yên tâm anh đã thay đổi nhiều lắm rồi, bây giờ anh làm việc khác hổi đó Phương ơi.

Nghe nói một thằng anh em làng đá cũ nay mạnh giỏi lắm. Tui đi tới ngã ba Nguyễn Thái Sơn - Phạm Ngũ Lão, Gò vấp tìm Công ty Cổ phần ĐCT vô hỏi thăm anh H "béo" thì đám lính nói anh H chưa tới. Chờ đã đời mới thấy thằng “béo” khệnh khạng bước vô, sau vài câu H “béo” rủ tui về khoe nhà nó đang xây cao ngất.Vừa lúc gặp anh T “nẫu” mang khúc cây khổng lồ từ ngoài miền trung về cho ông H “béo” làm cầu thang lót sàn nhà. Thằng “béo” nay đại gia lắp ráp bán xe TQ. Thấy cả thằng H “xạo” chay tới lạy lục xin mua xe thiếu trả tiền sau. Thằng Thanh Hóa nay ăn nói chững chạc rõ ra ông chủ thứ thiệt, lại có thằng trợ lý nghe điện thoại, chiếc điện thoại 8210 nhỏ xíu màu đỏ đẹp tuyệt vời bla… bla, uống chưa hết ly café mà nghe thằng “béo” lên giọng kẻ cả dạy dỗ cứ như thằng tui sắp mở miệng năn nỉ nhờ vả nó tới nơi khiến thằng tui nổi ngứa chửi đ. mẹ tới coi ông anh làm ăn cái đéo gì mà giàu nhanh để còn bắt chước chứ thằng em đây đã nhờ vả cái con c. gì đâu mà anh ăn nói vậy. H “béo” nhe răng ấy ấy mày đừng hiểu lầm anh Phương ơi. Tui vỗ đít đứng lên hiều lầm cái con c. rồi xách xe cút thẳng. Nghe nói sau thằng H “béo” ra Khu công nghiệp ngoài Quảng Ngãi mở xí nghiệp may gì đó. Nói thêm, có bữa tui đang ngồi tại số 8 Lê Duẩn cùng thằng D “con”, thấy thằng nhỏ nào cầm cặp hồ sơ gì đó tới đưa thằng D nói bố cháu bảo đưa chú cái này. Thằng D nhận rồi quay qua nói với tui ông H “béo” nhờ em vay ba mươi tỷ rồi chỉ thằng nhóc cao lớn đẹp trai nói với tui thằng này là con lớn ông H “béo”. Nhớ lại thái độ bố láo của thằng Thanh Hóa lần tui tới tìm gặp nó hồi mới về Saigon. Tui lắc đầu nói tôi đéo biết H “béo” là thằng nào.

Đang nói, thằng L “lùn” giải thể công ty Lộc Thiên Cơ ở quận 5 rồi vô Tân Bình mở Công ty Cổ phần Tài - Đức - Lộc, H “mập” biểu tui mai vô Tân Bình dự khai trương Công ty mới của thằng L. Sáng anh em tới thì H “mập” biểu Út ơi mày chạy ra ngoài ăn sáng đi còn Phương thì ở đây ăn sáng với anh, thằng L đã bảo chúng nó làm đồ ăn sáng rồi, tui gạt đi rồi cùng thằng Út ra ngoài ăn phở, tui nói với thằng Út cậu đừng thèm tự ái, ra đời kiếm ăn mà tự ái đéo gì? Tụi nó thấy ở tôi có điểm nào đó lợi dụng được còn cậu thì không nên mới vậy.

Khai trương rôm rả rồi ông chủ bự đeo cà vạt xách cặp táp leo lên xe hơi, có thằng Luật sư Minh tháp tùng về quê Vĩnh Long đặng họp bàn với chính quyền các cấp về dự án xây chợ Bình Minh, và cái dự án đó đã không bao giờ thực hiện vì 2 lý do:
1. Thằng L “lùn” là thằng nhà quê dốt nát tức thứ chân đất mắt toét mơ mộng tay không bắt giặc tối là ông chủ áo giấy sáng mai hóa đại gia thứ thiệt mà bị thằng Luật sư người nẫu vẽ ra chuyện vay vốn ngân hàng để đớp của ông sếp một mớ rồi lặn mất.
2. Công ty Cổ phần Tài - Đức - Lộc được đâu thời gian thì bỏ trốn.

Dịp đó, tui được làm quen với mấy đàn anh khác, con thơ ký của thằng Giám đốc tên Sĩ đưa tui tấm danh thiếp Công ty Cổ phần Thủy Tiên kinh doanh bất động sản và gì gì đó. Ăn uống xong, anh em ngồi chơi, ông Sĩ chỉ tôi mà hỏi H “mập” rằng anh kiếm được thằng lính này ở đâu thế, H “mập” nói ấy thằng Phương không phải là lính mà nó là em tôi.

Bữa, anh H “mập” biểu Phương ơi anh Sĩ mời qua chơi, tui theo anh H “mập” tới Công ty Thủy Tiên ở đâu gần ngã tư Hàng Xanh mà nay tui không nhớ chỗ nào, anh em ngồi nói chuyện, thằng cha Sĩ biểu tui Phương ơi anh mời em tới làm việc ở công ty anh, anh cho em một phòng riêng, nếu em có lính thì mang luôn tới đây, anh tạo điều kiện cho em làm việc. H “mập” xua tay ấy ấy không được thằng Phương nó phải làm với tôi. Nói thêm, năm 2009 tui về Saigon lên văn phòng số 8 Lê Duẩn ngồi thấy có thằng cha nào đó tới gặp bà xã tui rồi chìa cho tui tấm danh thiếp là Phó Tổng GĐ của Công ty Cổ phần Thủy Tiên. Dòm tờ danh thiếp tui hỏi bà xã đã làm gì với công ty này chưa. Bả nói bên đó đưa hồ sơ nhờ vay vốn cho dự án thủy điện mà hồ sơ chưa đủ nên hôm nay mang tới bla… bla. Tui quay biểu ông Phó Tồng GĐ nọ rằng vụ của anh xin hẹn tuần tới để bà xã tui chuyển hồ sơ cho bên ngân hàng, khi có phản hồi thì mới trả lời anh được. Thằng nọ đi rồi tui nói với bà xã hồi anh mới về Saigon đã gặp thằng Sĩ hai lần, công ty của thằng này không phải công ty ma nhưng tụi ma thứ thiệt lừa người khác qua nó. Em gọi điện hỏi H “mập”, hỏi luôn bên anh Bạch coi công ty này giờ thế nào rồi hãy tính.

Nói thêm, thằng L “lùn” là thằng đầu tiên ở Việt Nam mài hàng xanh cồ, tức hàng bích đèn, tức đá Saphia ở vùng Hàm Thuận Yên tỉnh Bình Thuận, loại hàng bự tổ chảng từ 70 tới hàng trăm carat, rồi gởi bán giá 15 USD/Carat cho tụi Đài Loan. H “mập” nói thằng L đang vợ chồng con cái đi làm thợ hồ bán vé số thì được thằng H “béo” kêu tới cho làm giám đốc, đ. mẹ thằng H “béo” làm thằng L nợ cả đống tiền thuế rồi bỏ mặc, thằng L được bao nhiêu móc hết ra đóng thuế rồi bỏ H “béo” ra làm riêng. Anh từ bên Xinh về đéo có gì làm nên đi bán bảo hiểm, gặp thằng L nó mời anh về làm với nó, đ. mẹ do thằng L đéo biết gì mới đưa đầu ra làm giám đốc rồi tí nữa thì chết. Sau khi tui bịnh 2006, bữa nọ thằng L “lùn” đi cùng anh H “mập” rồi nó gọi điện hỏi thăm tui và tỏ ý muốn tới thăm, không tiện từ chối nên tui đống ý để anh H “mập” dắt nó tới nhà tui, khi đó nó khoe vừa bán bảo hiểm nhân thọ vừa bán thực phẩm chức năng. Nhằm bữa bà già qua chơi lại thấy bà già tò mò cầm cái thứ vớ vẩn của nó mà coi nên tui mua giùm thằng “lùn” vài triệu. Thứ đầu đất như nó tui đã không muốn nhìn thấy từ sau lần gặp ở Nguyễn Biểu, khi đó tui mới về Saigon lại đang muốn bám theo anh H “mập” nên nể ảnh tui mới theo tới dự khai trương công ty của nó. Khi tên tuổi tui vang dội trong giới công ty ở quận Tân Bình thì Công ty Cổ phần của nó do úp thuế mà bỏ trốn, Công ty Cổ phần Đức Lộc của thằng Đ là em trai nó cũng úp. Luôn Công ty Cổ phần Tương Lai mà thằng Lộc mở cho đàn anh T “nẫu” đứng giám đốc cũng ra đảo. Nay thì chắc thằng “lùn” nếu chưa bị bắt thì vẫn trốn chui lủi đâu đó do năm 2007 nó bị báo Công an tp/HCM đăng lịnh truy nã vì tội tổ chức mua bán hóa đơn.

Lại nói, tiền thì phải kiếm vậy chớ ra ngoài kiếm ăn mà không có anh em thì làm sao kiếm được. Cũng vì tình nghĩa với anh H “mập” mà tui cộng tác với ảnh, mẹ, thằng tui thứ ngu dốt sau 6 năm sống nơi vùng sâu vùng xa mới lết trở về Saigon mà thằng “mập’ tính chờ tui thì quả thiệt là… Sau 3 tháng theo anh Hiệp, tui và thằng Út xài hết 12 triệu tiền mướn văn phòng chưa tính tiền ăn là số tiền còn lại trong tổng số 21 triệu 5 trăm ngàn là tiền của bà xã đưa cho tui lận lưng về Saigon. Là đại lý của nhà nước mà mấy tháng không kiếm được người nào tới đăng ký đi lao động Đài Loan nên khi nghe tui than hết sạch tiền thì đàn anh lẳng lặng dời địa chỉ mà không thèm cho tôi hay. Rứa là thằng tui tay trắng, thằng Út buộc phải quay về quê vì nếu nó ở Saigon 2 thằng tui không tiền ăn cơm bình dân. Thiệt cám ơn thằng Cường em của bà xã lớn nghĩ tình nghĩa xưa tui từng lo cho em út mà kiếm mời uống café rồi nhét túi cho anh rể cũ tờ giấy lớn 1 trăm đôn

Đi tới T “đen” tính kiếm việc chi làm đặng có tiền mua cơm ăn, thì đàn anh vỗ vai tui nói Phương ơi, mày với anh là anh em từ lâu (tui biết anh T từ những năm đầu thập niên 1980 khi ảnh còn đi tàu viễn dương. Thời còn bán đá quý, mặc dù trên cơ nhưng tui cư xử rất điệu đàng phải chẳng với ảnh) anh nói thật là nếu để mày làm giám đốc thì đéo được, cỡ như mày thì đéo thằng nào dám rủ mày làm chung vì giờ chúng nó có tiền mà mày thì nghèo, rồi mày cướp cơm thì làm đéo gì được mày, vì thế mày phải tự làm thôi, nếu mày cần gì cứ tới đây, giúp mày được cái gì anh sẽ giúp.

Đi tới thằng thằng Giang, nó ngoác miệng ối đ. mẹ có đéo gì quan trọng đâu anh Phương ơi, bọn nó toàn thằng ở đâu tới đây làm ăn, anh có nhà cửa Saigon anh có điều kiện hơn chúng nó nhiều. Anh cứ việc mở vài cái rồi làm đầu vào cho bọn em, nếu anh làm đầu vào thì em, thằng T, thằng K cũng đủ cho anh làm rồi.

Đi tới thằng em trước khá thân là thằng K, nó giữ tui lại chơi cả buổi, nó còn đề nghị giúp đỡ tui nhưng là theo cách của nó. Thằng K nói anh Phương phải nghe em nhất định không được dính vào hóa đơn, em cho anh một công ty, đã có sẵn người hết rồi anh chỉ việc quản lý, mỗi tháng anh chia cho em tí tiền lời. Nếu không thì em thiết kế để anh mua hàng trả chậm của nước ngoài rồi úp một phát kiếm vài tỷ cái đã chuyện khác tính sau. Thiệt đúng như lời anh T “đen” nói, vậy nên thằng tui từ biệt. Mấy bữa sau thằng D ”ruồi” gọi điện biểu anh Phương ơi em sắp sẵn bàn cờ mời anh qua chơi với em vài ván. Thằng tui đã có chủ định là sẽ tự bới rác kiếm ăn mà khỏi cần thằng anh em nào giúp nên từ chối không qua. Nói thêm, sau này thằng Q nói với tui rằng hôm đó anh K qua đây chơi rồi bàn với chú D tính giúp anh rồi anh K bảo chú D gọi cho anh chứ chú D gọi anh làm gì.

Thời điểm từ tháng 5 tới tháng 7/2001 thằng tui khi đó trong túi không tiền. Đói bụng.

Nghĩ tới vợ đang buôn bán ế ẩm trên quê. Lo.

Tháng 8/2001, bà vợ bỏ quán rời bỏ vùng quê dắt theo thằng con trai 6 tuổi về Saigon. Hết hồn.

Vài bữa, thằng Út mang thằng con 8 tuổi về Saigon gởi cho chị Ba là bà xã tui và nhờ tui xin cho thằng nhỏ học lớp 6 trường Tư thục Đăng Khoa nơi chợ Cầu Ông Lãnh. Trời.

Bà xã tui đòi nợ được con em dâu của bả trả cho 10 triệu. Mừng hết lớn.

Bà xã tui đòi nợ được ông anh Hai của bả trả cho 10 triệu. Trước mắt khỏi lo con đói.

Thằng Út làu bàu với tui sao thằng K giúp mà anh không chịu, hay là anh nói với nó để tui làm cho nó, tui cười biểu nó tui nói cậu đừng buồn, tui đang đói thấy mẹ sao dám chê tiền nhưng kiếm cơm thiếu gì cách mà phải bán mạng vậy, thằng K nó giúp nhưng trước hết là kiếm tiền cho nó. Bể một phát thì mình lãnh đủ chớ người ta đâu biết nó là ai, thằng giám đốc sẽ khai ra cậu nghĩa là cậu chủ mưu, khi cậu khai thằng K kêu cậu làm thì nó quăng ra một cục là tên nó sẽ được người ta xóa đi. Cậu đéo có tiền chung thì ăn cho hết. Tụi nó là những thằng thế nào chẳng lẽ tui không biết, bộ cậu tưởng mấy tỷ nó nói là của cậu rồi cậu chỉ chia nó một ít thôi sao? Chỉ vì hai bữa cơm mà phải đi trốn thì đâu đáng? Đói cũng đã đói rồi sao cậu không ráng chờ thêm nữa.

Thằng Út giận, nó ở với con Phượng theo nó từ Đồng Nai về rồi 2 đứa nó mướn nhà trong Hương lộ 2, Tân Bình. Thằng Út ở trỏng không thèm ra.

10/2001, tui chạy cò và kiếm được 3 triệu. Ôi trời mừng quá.

Tháng 11/2001 tui chạy cò và kiếm được 19 triệu.
Print
 
Lên đầu trang