Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Không cũng là có…

Nói về vụ đá quý, thời điểm 1991 -1994 là thời hoàng kim của dân làng đá Saigon. Hãy nhìn coi, thời đó đi ngoài đường thấy thằng nào đeo túi bao tử Việt kiều, áo quần dày dép toàn thứ mắc tiền xuất xứ “ở bển”, cổ đeo sợi dây chuyền vàng 24k thiệt bự, mười ngón tay đeo tùm lum nhẫn gắn hột đá Ruby và Saphia mà viên nào cũng đẹp long lanh giá trị tiền ngàn dòm cứ như tiệm nữ trang di động, nơi thắt lưng đeo chiếc Phonelink (thời đó chưa có điện thoại di động). Cưỡi xe Dreem II mới cáu cạnh mua ở chợ xe Gia Long giá 7 cây vàng 24k. Rứa thì đích thị thằng đó dân làng đá.

Thời đó đám Việt kiều lâu lâu về Việt Nam ra đường nực dầu thơm đặc trưng ”mùi Việt kiều”, mở miệng ra là ”Ô kê” hay ”À há” khiến đám con Đào con Mận trong xóm nhà bà Năm bà Mười đột nhiên mắc chứng vẹo cổ khi nói cứ ngắc ngứ như đứa câm. Hỏi ra mới biết là do mấy con nhỏ cố tình vặn người sửa giọng làm duyên đặng câu tình anh Mai Cồ Nguyễn Văn Tý hoặc anh Ken Vin Lê Văn Tèo.

Vô quán bia ôm mấy anh Việt kiều rủi đụng nhằm dân đá quý thì là xui, thằng Năm Mít thằng Hai Mát dân miền rừng đâu phan thiết hay Lâm Đồng nghèo khổ nhiều đời nay nhằm thời phát giàu mà ngôn ngữ vưỡn cứ hai lúa mới lên như thường, mở miệng là đù má trước mới nói sau, đi ngang dòm vô thấy con Lan con Huệ đang bá cổ thề thốt với mấy anh Việt kiều thì kêu chủ quán tới thưởng cho tờ giấy lớn 1 vé rồi biểu kêu gấp mấy em đó qua đây nếu không tụi tui đi quán khác à. Đám Việt kiều toàn thứ mới vượt biên chừng ít năm nay, qua bển thất nghiệp phải làm neo (giống ở Việt Nam đi bán vé số) nay về giựt le với xóm nghèo. Nhè đụng dân làng đá toàn thằng vừa bán vừa lừa tiền đô của tụi ngoại quốc nhét chật căng bóp còn dư ra mới vô bia ôm quậy đám gà móng đỏ, bởi rứa mấy anh Việt kiều ở bển chỉ toàn thằng ”Cái bang Casino” sức mấy theo nổi ”các anh đá quý Việt Nam” mà biểu. Thằng chủ quán miệng cười giả lả mà trong bụng tính hơn thiệt mấy cha Việt kiều làm sộp đâu chừng vài bữa là mất tiêu còn tụi đá quý quanh năm đóng góp. Với các em Lan Huệ Hà Phượng thì mấy anh đá quý móc 1 tờ tiền đô đổi ra cả xấp tiền Việt bo cho các em muốn rách bóp. Bởi vậy mấy anh Việt kiều luôn bị hớt tay trên đào đẹp khi đụng dân làng đá Saigon trong quán bia ôm.

Nói thêm về mấy đàn anh dân “Cái bang casino”, mấy thằng thất nghiệp túi không tiền mà ngày nào cũng vô sòng bài, do quen mặt nên bảo vệ mặc kệ cho vô, muốn được như vậy mấy tay chơi này phải tự nguyện đi lòng vòng làm tai mắt cho chủ sòng để phát hiện cao thủ nơi khác tới qua mặt Camera trổ nghề bài bịp. Do quen biết các con bạc nên khi thấy một bác thằng bần nào đó đang hồi vận đen thì thằng cái bang Casino xề tới nhanh nhảu bốc phỉnh của đàn anh rồi đặt đại vô một cửa kể là đổi tay, nếu trúng thì được thằng kia thưởng ít bạc lẻ còn trật thì tại vận con bạc xui quá ráng chịu. Mỗi ngày lòng vòng tại sòng bài một dân chơi cái bang casino cũng kiếm được bạc ngàn. Gom góp được ít tiền sẽ về Việt Nam chơi, trước khi về thì đi lòng vòng trong sòng chờ đàn anh nào vừa trúng cây bài lớn thì hỏi xin điện thoại cũ và mượn thêm tiền của các “đồng nghiệp” khác một hai chục ngàn hẹn khi trở lại sẽ “làm” rồi trả. Mấy đàn anh thứ này về Việt Nam khi ra đường ăn mặc rất à la mốt tóc chải bóng mượt, tới đâu là sực nức nước hoa “mùi Việt kiều”, vô quán bia ôm ngồi vắt giò hai tay ôm eo hai em cứ như big Boss thứ thiệt. Hic.

Nói mới nhớ, có lần vừa bước vô café Ciao nơi ngã 3 Nguyễn Huệ - Nguyễn Thiệp, đàn anh H “voi” gật đầu chào một đàn anh Việt kiều tóc thiệt dài chải bóng mượt ra phía sau, tướng tá cao nhòng nước da trắng nhách mà xanh mét đặc thù của dân sống về đêm, dòm tay đó mặt mũi lạnh lùng dữ dằn tui hỏi là ai vậy anh, ông H “voi” biểu thằng này là đàn em anh C (Việt kiều gốc Tàu), mấy thằng sát thủ bên Mỹ chuyên nghề lái xe Cadillac đi đòi nợ mà mày nghe là nó đó, cả thằng C “Mông cổ” (ông chủ Trung tâm băng nhạc Làng Văn) với thằng Tám V cũng biết nó đó mày Phương.

Nhớ, tui có thằng khách người Mã Lai tên Hâu Chung Sim, nhờ do ngày nào cũng đi chơi với nó mà tui học và nói, nghe được rất nhiều bằng tiếng Quan thoại cái nào không biết tui hỏi nó bằng tiếng anh và nó trả lời bằng tiếng phổ thông, thằng Sim là Mã Lai gốc Quảng Đông nhưng ai hỏi nó có phải người gì hoát gio cân truy, nó đều trả lời tôi là người Mã Lai. Không nhớ ai đã giới thiệu thằng Sim cho tui nhưng sau lần sai thằng T mang bom tới múc nó tại căn phòng chung cư trên lầu một tại Đồng Khởi, thằng Sim thiệt khôn né khỏi ăn bom của tui lần đó. Nghe thằng T kể lại tui thấy khoái thằng Sim rồi tui và nó kết bạn. Nhớ chiều nào thằng Hâu Chung Sim cũng chạy chiếc xe Honda tay ga màu đen hiệu Lead tới cửa hàng tui tay vỗ vỗ phía sau nệm miệng la: ”A Phoóng, li chơi giòng giòng nhình gái khôông mấc tiềng”. Thằng Sim chở tui vòng vòng ngoài Saigon, rồi hai đứa tui cùng áo thung quần tà lỏn đi dép lẹt quẹt vô khách sạn nổi năm sao bến Bạch Đằng ngồi ăn tối uống café. Bữa nào tính đi nhảy đầm thì quần áo chững chạc vô Caravel hoặc Queenbee lả lướt. Có khi hai thằng ngồi ăn cơm dĩa lề đường. Có bữa nó rủ tui đi ăn cái gọi là Mouslim food gồm cá nấu cà ri, đậu bắp nấu cà ri, thịt nấu cà ri, tóm lại cái chi cũng cà ri. Tui rủ thằng Hâu Chung Sim đi ăn món Việt nó lắc đầu không chịu. Còn ăn sáng thì nó khoái bánh mì phết bơ và mứt trái cây kiểu tây ở Gô đa Đồng Khởi bla… bla.

Thằng Sim nói nó qua Việt Nam tìm hiểu cơ hội đầu tư, bạn của nó đang sản xuất nhang trừ muỗi nhãn hiệu Mút sờ lai ở xứ mình, thằng Hâu Chung Sim từng dắt tui vô công ty đó chơi nhiều lần.

Hồi đó thằng khách ngoại quốc nào khi tới Việt Nam chẳng muốn mua đá quý về bán kiếm lời? Doanh nhân quốc tịch Malaysia là Hâu Chung Sim cũng không ngoại lệ. Sau khi nghe ông khách ngỏ lời nhờ vả rồi thỏa thuận về chủng loại cùng giá cả. Tui bắn tin gom hàng Ca bô sông đỏ tức Ruby mài lon bia. Rứa là bà con nào có hàng Ca bô sông đỏ cứ việc mang tới gởi tui bán. Thời đó loại hàng Ca bô sông tức đá Ruby bị dập nát không thể mài giác mà chỉ mài hình nấm tức hình nửa lon bia, thứ hàng đó rẻ rề nên chỉ tính viên mà không tính carat, tỷ như viên hàng 6 carat đỏ nước hai cũng chỉ chừng 80 tới 100 đôn là cùng. Tui cùng thằng Sim đã thỏa thuận là tui bán cho thằng Sim giá 60 USD/carat.

Riêng đàn anh Hoàng Mến cửa hàng bên kia đường gởi tui viên hàng nhỏ xíu mà đòi 30 đôn. Bữa sau tui qua móc tờ 50 đôn ra trả 30 chục còn cho thêm 20 khiến đàn anh cám ơn rối rít. Từ đó luôn tỏ bộ coi tui như em út thân tình. Nói thêm, anh Hoàng Mến là dân đồ xưa cùng thời lại là bạn với anh Phương “Chín ngón” và anh Hải “voi” nên tui nể. Ông Mến rón rén tính vô làng đá, do thấy mấy đứa chủ tiệm vàng bị ăn bom khóc lóc quá trời lại không có thầy nên không dám mua bán chi mà chỉ nhận ký gởi. Hồi tui trở về Saigon năm 2001 nghe nói anh Mến nổi tiếng mua bán ngọc ốc lời lớn, gặp tui ảnh khoe nay đã nhập khẩu Saigon lại mua thêm 2 căn nhà ở Nguyễn Hữu Cảnh q.1. Năm 2004 anh Mến có tìm tới văn phòng tui ở số 8 Lê Duẩn để nhờ tui giúp vài việc trong chuyện mua đấu giá đất của nhà máy đường La Ngà chi đó, nhưng dân nẫu quả thiệt là mau… quên. Năm rồi gọi điện hỏi thăm tui ảnh khoe nay vợ ảnh, tức chị Mai, mở công ty thời trang chi đó tại nhà nơi quận 3 mần ăn khấm khá.

Lại nói, để chứng minh với ông bạn Mã Lai rằng tui chỉ là giúp đỡ không ăn tiền lời, tui bắn tin cho làng đá ngày mai tới cửa hàng tui trực tiếp bán hàng xanh mài (tức Saphia) mà phải là hàng thiệt, nói vậy bà con hiểu rằng hàng sẽ do tui kiểm tra trước rồi mới được đưa ra chào bán cho khách của tui.

Nói thêm, thời đó rất khó nuôi khách hàng là người nước ngoài, mình sợ nó ăn bom mà không dám mua đá nữa. Tuy nhiên khách có chân nó tự đi ra ngoài tìm hiểu và do bị tác động bởi tính hám lợi tự nhiên của con người, vì thế 99% là thằng khách sẽ dính bom. Như thằng khách người Thái Lan vỗ ngực khoe bảy năm nghiên cứu thạch học, kết quả là ngồi khóc hu hu tại trước cửa khách sạn Saigon đường Đông Du q.1. Như đám khách Đài Loan mà bà xã cả của tui giới thiệu, tụi nó là chuyên gia trong ngành hột xoàn tại Đài Loan mà vẫn ăn bom như thường. Khách tự coi hàng xong rồi thuận mua vừa bán, dân làng đá Saigon có tới một ngàn lẻ một thế gài bẫy đám khách ngoại quốc mà vụ Donavic Đồng Nai là thí dụ điển hình nhứt, đám người thuộc một ngân hàng Thụy Sĩ với đồ nghề máy móc lỉnh kỉnh qua Việt Nam bị dính 280 ngàn đôn toàn đá Ruby giả. Đám người Đài Loan năm 2001 tui về Saigon, gặp tụi nó vừa nói tới Hủng pào sựa tức đá quý đỏ, và Lãn pào sựa tức đá quý xanh lập tức hốt hoảng xua tay lắc đầu lia lịa. Hồi mới về Saigon năm 2001, một lần tui đi cùng H “mập” và thằng H “khoèo” tới khách sạn Caravel để bán đá Ruby cho một phụ nữ Việt kiều về Việt Nam với ý định đầu tư, nhà chị ta ở Đà Lạt. Qua tiếp xúc thấy người phụ nữ đó rất hiền hành tử tế, tui tội nghiệp mới khều thằng em trai của bả ra ngoài nói mày gọi điện kêu chị mày hẹn bữa khác giao dịch tiếp chớ bả sắp mất tiền đó. Thằng nọ hiểu ra cám ơn rối rít và móc danh thiếp đưa rồi hẹn khi nào tui đi Đà Lạt ghé khách sạn của nó sẽ miễn phí tiền phòng. Tui xua tay biểu khỏi, thằng đó hỏi xin số điện thoại tui cũng không cho luôn.

Đang nói, làng đá tập trung tới bán hàng xanh mài tại cửa hàng của tui, lựa thứ hàng tốt đưa ra tui coi chớ hàng lô thì khỏi, một lô hàng mấy chục viên xấu đẹp lộn xộn tụi nó đổ ra mất công tui coi từng viên bắt mệt, đó là chưa kể tụi nó trộn lẫn bom trong đó. Anh em bán rồi cứ việc lấy tiền rồi đi chớ vụ tiền cò của tui thì khỏi. Không phải tui chê tiền mà là nhiều lần cố tình nương tay với anh em. Do tánh tui vậy mà dân làng đá nể mặt tui. Thằng Đ “con” ra ngoài rồi còn quay lại nhét túi tui 2 trăm ngàn, nó nói anh Phương mời ông khách ly café giùm em.

Lại nói, hàng đỏ lay thay mài lon bia mà thằng Sim tự tin hay không biết nên mua giá 60 USD/carat thì nó không lỗ mới là lạ. Thằng Sim nhăn nhó than lỗ rồi nhờ tui dắt đi mua hàng bằng đá cẩm thạch mới (là loại đá cẩm thạch nhập từ Hongkong, không phải đá bơm màu) cho nó, tui dắt thằng Sim vô bến đò Cây Keo trong quận 5 kiếm thằng Dũng biểu mày đưa mớ đá mới của mày ra cho ông khách lựa, mày bán giá nào là chuyện của mày, phần anh cứ đúng luật 10 % anh lấy.

Ông khách Hâu Chung Sim lại bị lỗ vụ cẩm thạch. Lần này nó qua kêu tui đưa đá Saphia giả cho nó coi. Tui hỏi nó bộ mua về bán hả (nì giao mại chẹ tung xi trơ cơ huẩy che nì mai ma) và thằng Sim gật đầu. Hic, lại còn thế nữa, không cần biết thằng người Malaysia tên Hâu Chung Sim do bần cùng sanh đạo tặc hay nó là dân lừa đảo quốc tế thứ thiệt, tui không muốn hợp tác vụ làm ăn này với thằng Sim, vì nếu làm vậy thì đâu phải là tui, vậy nên tui vô lò mài của thằng Giàu (sau 2001 thằng Giàu mở công ty bán đá quý, nghe nói có thời nó độc quyền đá quý cho PNJ Phú Nhuận. Con vợ nó hồi nào không biết chi mà nay đi các nước để mua bán lớn. Là ông chủ lớn kệ mày chớ, vậy mà lâu lâu thằng Giàu ngồi trên xe nhìn thấy anh Phương lơn tơn đi bộ nơi Nguyễn Huệ là thò đầu kêu om sòm rồi ngừng xe chạy tới chào hỏi) trả tiền một thanh bom xanh và kêu thằng Giàu mài một mớ đủ cỡ rồi tặng cho thằng Sim và nghỉ chơi với nó từ đó.

Có một thằng mà tui muốn nói thêm về nó, thằng Đ “con” nổi tiếng từ khi nó mua mấy viên Saphia vàng hàng trăm carat rồi mài. Thời điểm 1993 dân làm đá xanh tập trung tại khách sạn Bến Thành đường Lê Thánh Tôn kế chợ Saigon đều chứng kiến mỗi ngày thằng Đ “con” kiếm khoảng 30 triệu đồng tiền Việt Nam. Thằng Đ “con” từng khét tiếng mua bán lớn nhứt trong làng đá quý Việt Nam, trong nhà nó ở Thủ Đức lúc nào cũng sẵn vài trăm ký đá Saphia. Tui nghe kể có thời giá hàng Saphia tại Saigon luôn cả công ty vàng bạc đá quý SJC lên xuống tùy thuộc thằng Đ “con”. Năm 2002, một lần tình cờ gặp khi ngồi café tại Mây Hồng, thằng Đ “con” nói với tui “Em dính vô cá độ đá banh mà tan xác phải vô sân Thống Nhất đi vòng vòng cáp kèo cho khách. Khi te tua quá, vợ bỏ không có nhà ở em theo ông P “đen” mở công ty làm vài tháng để kiếm chút vốn”. Nghe nói sau đó thằng Đ “con” bỏ thằng P “đen” mà ra mở lò mài đá ở Gò Vấp. Bữa tình cờ gặp, nó kêu tui tới chơi mà tui quên tuốt. Có lần do bà xã tui bị giam xe vì bị chụp ảnh vi phạm giao thông mà tui gọi điện cho T “bọ”, tui biểu nay thằng Đ “con” làm đá lại anh gặp nó không, anh T nói thời buổi giờ mà nó cầm năm bảy chục triệu thì làm đá sao được. Sau lại nghe nói thằng Đ “con” cũng lại vụ cá độ đá banh mà đâu mất tiêu luôn. Đám “dân Phan Thiết” tức dân các tỉnh vô Saigon làm đá xanh, thí dụ có 1 ngàn đứa trong đó 70 thằng kiếm được tiền lớn thì 65 thằng do cá độ đá banh mà rách rưới về quê, 3 thằng trở về Phan Thiết nay ông chủ bự là vợ chồng thằng Bảy “nước mía” và hai thằng nào nữa tui quên tên, 2 thằng sống ổn định Saigon là thằng Tiến “con” là dân ở đâu cây số 125 Phương Lâm, và thằng Vang cũng Phương Lâm nay nó là công ty Hồn Ngọc nơi đường Điện Biên Phủ sản xuất tranh đá quý mà tui chưa ghé.

Tới đây, chợt nhớ rằng nhà phật có câu sắc sắc không không, có cũng như không mà không cũng là có. Chợt nghĩ, có ai tĩnh lòng mà từ bỏ tham sân si?
Print
 
Lên đầu trang