Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Chuột ghét mèo

Xưa, một ông cố đảng viên trung kiên già thoạt nhìn ai cũng tưởng làm nghề mua bán huân chương đã nói rằng “Đảng cố tạo nên các phong tục tập quán, các tục lệ xã hội, cái gì cũng phải thần phục Đảng, thần phục các quan chức của Đảng, tạo ra một tục lệ là mọi người bình thường phải lập công để trở thành đảng viên, dù phải lạy lục, nịnh bợ, chạy chọt, thậm chí có lúc phải hối lộ tiền nữa”.

Lời bàn: Là quá trình quá độ chuyển hóa thành “quan cách mạng” chớ có chi mà ông tướng già théc méc. Phần ông đã một lần bị chúng trở mặt đì te tua đá văng ra sát rìa sân chơi quyền lực mà vẫn sống chết bám cứng không chịu bỏ cuộc. Khi có cơ hội trở lại vũ đài lại tiếp tục “hoa (quơ) chân múa tay”, tới khi bị dập chết hẳn mới hậm hực về đuổi gà cho vợ… Chừng hết xí quách thì chơi trò trở cờ phản phé phê phán chánh trị nên bị đồng chí cũ mang lên thớt khai trừ bêu xấu. Ông tướng già trả đũa bằng cách giả dại vò đầu bứt tóc hỏi này nọ.

Ông tướng già nói ổng nhiều lần tự hỏi Đảng có cần gì phải có đến 2-3 triệu đảng viên và vẫn còn đang tìm cách phát triển nữa, trong khi bây giờ không cần có sự hy sinh như trong chiến tranh và trong khi ai cũng thấy chất lượng đảng viên ngày càng sa sút. Vậy cố gắng tăng số lượng làm gì?

Lời bàn: Do cay cú, ông tướng già tự giải tỏa bằng cách giở chiêu trình diễn bộ dạng ngây thơ cụ hỏi móc họng đồng đội cũ. Hỏi vậy quá là nói toạc sau khi thôi chiến tranh đã hết rồi cái thời hô hào quyết tử cho tổ quốc quyết sinh thì còn cần quái gì mấy thằng đầu đất chỉ mới được “chỉnh huấn” đã hăng tiết vịt nhắm mắt nhào tới dùng xác thịt xả láng ăn thua đủ với xe tăng đại bác.

Còn một ông cố đảng viên kém trung kiên hơn từng tự hào là người chiến sĩ cách mạng chân chính đã trải hai thời kỳ kháng chiến, nhờ đó rèn luyện tinh thần yêu nước, trải qua các cuộc phát động nâng cao lập trường giai cấp, luôn chấp hành tốt việc phê bình và tự phê bình để sửa chữa sai lầm qua đó tỏ lòng trung thành với Đảng, với giai cấp. Và sau này chỉ dám âm thầm từ bỏ đảng quang vinh, chỉ dám nói với thằng con ruột rằng “Hàng ngũ lãnh đạo đảng đều xuất thân từ xã hội phong kiến và thuộc địa, quá trình làm cách mạng trong đầu mang nặng tư tưởng của xã hội cũ cho nên mới xuất hiện các quan cách mạng. Người có trình độ làm việc theo cách của ông quan huyện còn người nào không có trình độ thì làm việc theo tư duy của anh nông dân. Các đảng viên trẻ sau này không được thử thách rèn luyện lại thiếu tu dưỡng, có chức quyền trong tay chỉ toàn nghĩ chuyện kéo bè kéo cánh tham ô hủ hóa ăn chơi hưởng thụ. Đó là những lý do khiến đảng thoái hóa không còn sức chiến đấu”. Ông cố đảng viên kém trung kiên hơn còn giải thích “Đảng tiên phong, nghĩa là đảng viên là những người tình nguyện đi đầu trong mọi thử thách gian khổ khó khăn nhất, sẵn sàng hy sinh quên mình để bảo vệ mục tiêu cao cả mà đảng đã vạch ra và chỉ đường”.

Lời bàn: Hàng lão thành cách mạng từng giữ vị trí công tác khác nhau mà mở miệng nói năng in như nhau. Ông nào cũng thuộc bài như cháo chảy. Giáo điều.

1. Mới đây, một đảng viên nọ mà bác Ba Phi nhận xét rằng “rèn luyện và trưởng thành trong ngọn lửa lò gaz của vợ cùng tiếng súng đạn từ giàn loa vi tính phát ra do thằng con trai đang chơi game bạo lực” phát biểu ám chỉ rằng khi chơi cờ mà cầm bên đỏ thì phải tính cả nước đi của bên xanh, chơi sao cũng được luôn cả ăn gian miễn sao ngăn chặn được ba cái vụ diễn biến hay tự diễn biến đều ô kê tuốt.

Trong khi lên đời thiên hạ rằng thì là về vụ “chống tất cả các loại diễn biến”, đảng viên nọ than thở hồi nhân dân các nước cộng sản Đông Âu xuống đường biểu tình lật đổ chế độ cộng sản độc tài phản động thì các công cụ chuyên chính là công an, quân đội do bị tự diễn biến mà không biết phải bắn vào đâu.

Bác Ba Phi bàn rằng: Ông đảng viên nọ liên tưởng tới chuyện ở Đông Âu trước đây chứng tỏ ông ta vô cùng quan ngại chuyện tự diễn biến trong lực lượng vũ trang. Vậy mau mau mở các đợt chỉnh huấn chỉnh quân y chang theo lối chú chệt. “Cấp cấp như luật lịnh”.

Cũng trong lúc say sưa lên đời thiên hạ, ông đảng viên nọ vô tình tiết lộ một sự thật được giấu kín rằng có quan chức đương nhiệm nhưng cuộc sống thật thì xa hoa hơn bọn tư bản đế quốc nhiều, con cái thì cho đi du học ở các nước Âu-Mỹ nơi đầy dẫy các thế lực phản động thù địch, được hỏi về Trần Hưng Đạo Lý Thường Kiệt thì lắc đầu không biết là ai. Sống tại địa phương thì kín cổng cao tường bla… bla. Ông đảng viên nọ còn dẫn chứng rằng cũng cá biệt và rất cá biệt thôi, nhưng không phải không có những cán bộ nói rất giả, sống rất giả với công việc được dân, được nước, được Đảng giao, còn cuộc sống thật là ở trên sân gôn, trong rì sọt (resort), giữa các "đàn em" đang được bao che và nhận lại cổ phần…

Bác Ba Phi bàn rằng: Mấy đảng viên đó thuộc “các đảng viên trẻ sau này” mà ông cố đảng viên kém trung kiên hơn đã nói ở trên, ông đảng viên nọ quy một phần trách nhiệm về tự diễn biến manh nha hiện nay là do công tác chọn lựa đội ngũ cán bộ kế thừa cũng đúng. Thế nhưng ông đảng viên nọ quên rằng đã toàn sâu thì rờ tay qua phải hay qua trái đều là sâu. Vậy chạy trời không khỏi nắng tránh sao khỏi? Hehe.

Cũng vẫn ông đảng viên nọ nói rằng các văn bản nghị quyết nhắc đi nhắc lại về tệ nạn “quan liêu, tham nhũng, chạy chức, chạy quyền, chạy huân chương, không ít người vào Đảng với động cơ lệch lạc và cơ hội”, ông đảng viên nọ cho rằng cấp dưới đã chưa quán triệt tư tưởng coi “tệ nạn quan liêu và thoái hóa biến chất của cán bộ đảng viên là một trong hai nguy cơ lớn" chỉ xếp sau “nguy cơ sai lầm về đường lối”.

Bác Ba Phi bàn rằng: Ủa, tưởng vụ này là cơ hội cho mấy thầy chú thừa dịp “đá” nhau chớ. Sao không xài bạo lực cách mạng mà “chuyên chính” mấy thằng cấp dưới đó đi cho rồi? Chết cha quên nữa, nếu thầy chú lỡ kiên quyết ra tay thì còn ai đâu mà… Chú này thiệt, mọi sai lầm toàn đổ đầu cấp dưới nên trước hết cần chỉnh huấn chú em mày.

2. Một nhân vật có thời điểm những lời chất vấn tại điễn đàn Quốc hội khiến cả nước chú ý và hình ảnh của ổng đăng trên tất cả các báo lề phải, lại do từng va chạm từa lưa trong cuộc họp lẫn ngoài hành lang nghị trường rồi từ những gì tận mắt chứng kiến, ông cựu Nghị sĩ tiết lộ vài điều như sau:

Ông cựu Nghị sĩ nói: “Trung ương đã nhiều lần thể hiện quyết tâm (chống tham nhũng) - ít nhất là bằng các nghị quyết và phát biểu của các đồng chí lãnh đạo - nhưng trên thực tế, kết quả của cuộc đấu tranh này vẫn còn xa mới đáp ứng được yêu cầu”.

Bác Ba Phi trề môi mà rằng quyết tâm bằng miệng thì một thằng con nít cũng dư sức.

Ông cựu Nghị sĩ còn tiết lộ “Trên thực tế, quyền lợi của dân ở nhiều nơi vẫn bị xâm phạm nghiêm trọng. Ý tôi muốn nói đến những quyền và lợi ích rất cụ thể, thiết thân trong đời sống hằng ngày, chứ chưa nói đến cái quyền to hơn là làm chủ đất nước. Khẩu hiệu 'dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra' vẫn chưa đi vào thực tế, cơ chế để dân thực hiện vẫn chưa có gì mới. Lúc này lúc khác đã có hiện tượng dân chưa thật tin vào lãnh đạo, và ngược lại, lãnh đạo cũng chưa thật tin vào dân”.

Bác Ba Phi bàn rằng: Thứ khẩu hiệu đó giờ ai cũng biết rồi, đừng nghe mà hãy nhìn.

Ông cựu Nghị sĩ đã từng sử dụng quyền của đại diện cử tri để chất vấn một bà Bộ trưởng kể “Cách đây vài hôm tôi gặp lại bà trong thang máy. Bà nửa đùa nửa thật nói với những người xung quanh: "Ông này ngày xưa làm khổ tôi lắm đây."”

Bác Ba Phi bàn rằng: Bà Bộ trưởng nay “ấm hàng” rồi không ai làm khổ được đâu.

Cũng qua lời ông cựu Nghị sĩ kể về vụ biểu quyết vụ mở rộng thành phố gì đó bà con học được phương pháp tạo sự đồng thuận nhất trí cao (và ngăn ngừa bị cháy kịch bản dân chủ do đột nhiên xảy ra phát sinh mâu thuẫn ngoài dự kiến) thì trước tiên phải họp tổ đảng để quán triệt tinh thần (chỉ đạo), kết quả là sẽ như ý.

Bác Ba Phi bàn rằng: Chà chà, hèn chi phải cần qua mấy vòng hiệp thương mới đặng khoác danh nghị sĩ, mới cần phải bắt buộc tuyệt đại đa số nghị sĩ là đảng viên. Từ tư duy kiểu đó mới có chuyện có người tuyên bố bỏ điều 4 đồng nghĩa với tự sát.

Sau hết, phuongngugia tui có mấy câu rằng:
“Bác bị cướp tôi cũng bị cướp,
Tôi, bác cùng chung một mong ước.
Bác dõng dạc hô đòi Dân chủ,
Tôi cóm róm bộ dạng bèo nhèo.
Bác hùng hồn “đả đảo giặc Tàu”,
Tôi nhát sợ chẳng dám noi theo.
Bác có thiệt ngon cười một phát,
Rằng tôi đồ thứ chuột ghét mèo.”

Print
 
Lên đầu trang