Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Khiêu vũ múa đôi

Bà xã nhỏ mặt còn rịn mồ hôi đầy xe vô nhà rồi nói như khoe, em mới tập nửa tháng mà mấy chị trong đó hỏi đã tập mấy năm rồi, sau khi mèo khen mèo dài đuôi thì bà xã nhỏ nhắc vụ thích học khiêu vũ, tui nói khiêu vũ cổ điển thời trước từng rầm rộ chớ giờ còn ai đâu mà… múa đôi. Bà xã nhỏ nói là em chỉ khiêu vũ thể dục, trên TV em thấy người ta khiêu vũ thay cho tập thể dục bla… bla.

Nói vụ khiêu vũ, thời 1984 Nhà Văn hóa (NVH) q1 là nơi đầu tiên tổ chức khiêu vũ để các học viên có điều kiện sinh hoạt giao lưu bla… bla. Anh Lương Bằng Vinh, tức Vinh “què”, được Ban chủ nhiệm NVH là cô Hiệp (Chủ nhiệm), anh Điệp (phó CN) giao trách nhiệm cùng đám tổ nghiệp vụ phát động phong trào bằng cách chiều 18 giờ 30 bày giàn âm thanh ra sân NVH mở rầm trời, đám nhân viên NVH hè nhau ra nhảy đầm đặng chim mồi đám thanh niên đang thập thò tú tụm coi. Nói thêm, ông Vinh “què” có thằng con trai là thằng Lương Bằng Quang khi đó đâu chừng tám chín tuổi mà sau nổi tiếng.

Khi đó tui chưa để ý khiêu vũ mà chỉ khoái trượt Patin, thằng Tân hợp đồng với NVH q1 rồi nó kêu thợ về làm sân trượt Patin đầu tiên tại Saigon. Lập tức phong trào chơi Patin rầm rộ lan tỏa khắp các quận huyện khác. Khi đó tui mua được đôi giày trượt Patin thượng hạng, thỉnh thoảng có khách nữ thuộc hàng VIP tới chơi là thằng Tân chạy kiếm tui gãi đầu hỏi mượn đôi giày cho khách. Có lần tui đang chơi bị nó chận hỏi mượn giày, bên cạnh nó là một em dòm rất kiêu sa nghe nói là ở “bển” về đang háo hức nhìn bà con trượt ào ào. Dù đang tức cái bản mặt thằng Tân đang nhăn nhở cười nịnh, nhưng do không thể từ chối ánh mắt năn nỉ của người đẹp nhìn mình. Tui lột giày đưa cho thằng Tân. Bữa sau thằng Tân giả lả đề nghị tui chia lại đôi giày trượt Patin của tui cho nó, tui gật đầu.

Phong trào khiêu vũ ngày càng mạnh, Noel năm 1985 các NVH chật cứng thanh niên sinh hoạt. Do thấy tui cùng bà xã (cả) nhảy lọng cọng quá, chị gái biểu cậu học khiêu vũ cho giỏi đi, giờ mà nhảy như cậu thì quê chết. Tui theo học lớp khiêu vũ của vợ chồng thằng Phước, khi đó NVH q1 có các lớp khiêu vũ của 3 vũ sư là thằng Phước (vợ nó theo phụ dạy), thằng Chung cao kều cỡ mét chín, dòm nó in như cây tre, và một thằng nữa tui quên tên, học viên đông lắm nên thầy nào cũng dạy liên tục hai ca. Thằng vũ sư Chung thấy tui ngày nào cũng tập dợt khiêu vũ từ chiều 17 giờ cho tới 21 giờ mới về nên nó mời tui café rồi nhờ phụ dạy, nó bật quẹt cho tui đốt thuốc: “Thấy anh Phương rảnh quá nên mới dám nhờ”. Thế là tui khi thì phụ thằng Chung, lúc thì phụ thằng Phước, cả thằng vũ sư nữa mà do dạy nhảy ở NVH q1 thời gian ngắn là nó xuất cảnh nên tui không nhớ tên. Thời đó thằng Nguyễn Hưng (sau qua Mỹ rất nổi tiếng) ở Câu lạc bộ Bến Nghé là vua của điệu nhảy Chachacha với kỹ thuật siêu hạng 16 bước khóa chân trong một khuôn nhạc. Thằng Từ Hoàng Thông ở NVH q3 được bà con công nhận là vua điệu Rumba nhờ nó biên đạo mấy bài chuyên đề thượng thặng.

Bữa đó, bố Minh là nhân viên bảo vệ NVH q1 chung tổ với anh Ba tui biểu Phương ơi bố nhờ mày giúp một việc, mày dạy cho con bé cháu của bố gấp cho nó biết nhảy để nó vô làm vũ nữ ở vũ trường Festival, mày tính bao nhiêu tiền cứ nói bố bảo nó trả. Ông già thiệt, chỗ thân tình như bố Minh và anh trai tui mà bày đặt, tui biểu bố nói con nhỏ đó mai tới đây, mỗi ngày học nó trả tiền một ly café đá của con. Sáng sau bố Minh dắt cô gái tới, tui hỏi cô gái em có từng thử nhảy đầm bao giờ chưa, cô ta lắc đầu, tui biểu giờ em xoay một vòng rồi bước vài bước theo nhịp đếm của anh bla… bla. Lại nói, khiêu vũ cổ điển gồm 7 điệu cơ bản, cô gái thân dáng hơi gầy thiệt có khiếu mần vũ nữ. Theo yêu cầu của cô gái cùng sự cố gắng của cô ấy, chỉ sau một tuần là cô gái đã cười tươi ngoài sân nhảy NVH q1 cùng tui mặc dù đầu vẫn bị cúi nhìn chân và miệng thì lẩm nhẩm đếm một hai ba bốn… Sau vợ chồng thằng Phước thầu sân NVH q1 rồi sửa sang thành CLB hiêu vũ Thính Vũ kiếm ăn nên nhà cửa bla… bla.

Khiêu vũ, tui biết tụi thằng Cao (sau nó dạy nhảy ở CLB Nguyễn Du), thằng Thắng, tụi nó quyết chí khổ luyện để thi lấy bằng rồi ra làm vũ sư, so với mấy đứa đó thì phuongngugia tui không bằng, chớ mang so với dân nhảy đầm a-ma-tơ thì tui đây đầu bảng. Tui cho rằng nhảy đầm khỏi cần biểu diễn nhiều mà chỉ cần nhảy cho ra nét, lâu lâu lả lướt một vài “phăng” đòn tay nhẹ nhàng là OK. Nhảy đầm giỏi rồi nếu muốn “đụng hàng” không khó vì có rất nhiều chiêu, dễ nhứt là chỉ cần cho đào te xoay, khi ngả người xuống đào lạ thường phản ứng giống nhau là sợ mình đỡ không nổi khiến em bị té lăn thì quê thí mồ, do ẻm đang bị tâm trạng đó nên (nói khẽ không thôi ăn cái táng phù mỏ) ảnh mặc sức xoa… ú nàng (nhẹ thôi nhen, vuốt mạnh là bị phát hiện cố ý chơi xấu đó). Còn với đào nhảy giỏi thì phải chiêu khó chớ chiêu thường là bị các nàng hóa giải liền, hãy đẩy cho nàng tưởng mình cho nàng xoay thế nhưng nàng xoay nửa vòng lập tức giữ nàng rồi mình nghiêng giống vô đòn tay đảo người, khi đó nàng lúng túng sợ mình xoay bị vướng nên sẽ giơ tay (với mấy nàng nhảy kém thì chớ có phăng đòn tay đòn chân này nọ vì các nàng đâu biết, tui từng mém bị văng mắt kiếng hai lần), khi đó mình không phăng phéo chi hết mà chỉ là đẩy cho nàng xoay tiếp, nàng sợ rớt nhịp lật đật xoay và khi đó thì… cam ơi là bưởi, còn nữa mà thôi. Lại nói, vô sàn nhảy, bản nhạc điệu Slow vửa nổi lập tức đèn tắt tối mò, bà con kéo nhau ra sàn nhảy chật như nêm, ai nấy đứng y một chỗ ôm cứng tình tứ (ôm mà cứng thì được chớ ôm mà… mềm thì chết bỏ mẹ), dám do vậy mà mấy anh già tuy sợ đột quỵ vậy chớ rất khoái dắt bồ nhí vô khiêu vũ. Những khi ban nhạc chơi điệu Tango vui vẻ hay điệu Rumba nhẹ êm là thiên hạ rút về ghế ngồi. Đó là lúc tui “lên luyn” dắt đào lả lướt để rồi nghe những tiếng vỗ tay.

Hồi theo vợ (lớn) về sinh sống tại huyện Châu Đức, Bariavungtau, tui từng mướn mặt bằng của anh Năm Thể (Chủ tịch Hội Chữ thập đỏ huyện) tính mở café khiêu vũ, trước đó tui về Saigon được anh hai tui dắt ra chợ Saigon mua băng Video dạy khiêu vũ, lựa đã đời mà khi kêu tính tiền thì thằng chủ sạp bán băng đĩa xua tay nhứt định hỏng chịu lấy tiền mà là kính biếu anh T vài cuốn băng. Nói thêm, khi đó anh hai tui là phó Chủ tịch HĐND kiêm Đội trưởng Đội 814 phường Bến Thành. Q.1. Tui tính toán rằng thanh niên công nhân các nông trường cao su rất đông mà sinh hoạt giải trí lành mạnh thì không có gì vậy mở café khiêu vũ sẽ thu hút hàng trăm thanh niên nam nữ, vừa được tiếng vừa có miếng. Tui mở dạy khiêu vũ với cam kết học 15 ngày miễn phí, nếu chịu thì đăng ký học để tui có thu trả tiền mặt bằng và điện nước…

Nhè bỏ ra một mớ tiền sửa sang cùng mua sắm vật dụng chưa kể đầu máy và TV để học viên coi băng… được chừng mười ngày thì thằng Khảm là cán bộ phòng Văn hóa Thông tin huyện cùng thằng Bảo là nhân viên VH-TT xã Kim Long tới cà kê xin bia chai Saigon uống, thấy ngon ăn bữa sau hai thằng nọ lại tới khiến tui phải trốn vô lô cao su phía bên kia đường. Chưa nghĩ ra cách chi đối phó thì bữa nọ ông chủ nhà xỉn đâu hỏng biết mà về nhà ra trước nạt hỏi mấy nhỏ phụ quán Ba Phương (là tui) đâu khiến mấy nhỏ hết vía. Khi nghe nói chú Ba không có đây thì ông chủ nhà đuổi hết học viên về và bắt “đóng cửa để tao ngủ”. Rứa là dẹp. Bà con chắt lưỡi anh Ba tổ chức thiệt bài bản thấy ngon quá mà sao chưa khai trương đã dẹp uổng vậy. Huhu.

Khi tui theo bà xã về miền quê sinh sống. ông già tui nghe nói mới kêu tui về Thủ Dầu Một, ổng viết bức thơ tay dặn tui tới giao tận tay cán bộ phụ trách văn phòng Tỉnh ủy Bariavungtau mà khi đó ông Phặm văn Hy (tức bác Tư Hy) đương nhiệm Bí thơ tỉnh ủy. Chẳng là ông già tui muốn gởi gắm thằng con út cho bạn cũ. Lá thơ đó tui đã giữ lại mà không chuyển.

Khi anh Thường vừa trúng Bí thơ xã Kim Long, ảnh tới nhà mời tui tham gia công tác địa phương cụ thể là phụ trách Văn hóa-Thông tin xã. Trước đó tui được mời (dự thính) họp Hội Nông dân huyện. Bà phó chủ tịch trố mắt khi thấy tui, được giới thiệu tui là đại biểu thuộc xã Kim Long bả nhăn mặt “dòm tướng ông này mà nông dân chi trời”. Khi anh Thường lên tiếng mời, tui nói xin để suy nghĩ sẽ trả lời. Tui gọi điện về hỏi ông già, nghe tui nói điều kiện nơi xã Kim Long tui đang sống giống Thủ Dầu Một hồi 1979-1980, nếu khác chỉ là thầy chú ngày nào cũng phiền nhiễu dân tình gài kiếm độ nhậu (do tui đang bán quán nhận nên biết rõ). Nghe tui nói thì ông già suy nghĩ rất nhanh rồi biểu tui không nên tham gia.

Nói thêm, ai từng sống nơi vùng sâu vùng xa thời chín mấy đều biết ở địa phương cấp xã người nắm chức Bí thơ là uy quyền sinh sát nhứt, đám nhân viên xã thì nay vô làm mai bị đuổi. Với đám công an xã thời đó thì phuongngugia tui đủ thực tế để tuyên bố rằng người nào mời ăn nhậu thì người đó tự nhiên trở thành bất khả xâm phạm, vì nếu đụng chạm người đó đồng nghĩa với đụng chạm tới công an xã mà nơi miệt sâu miệt xa thì bố bảo kể cả một dân chơi cao bồi làng dám giỡn mặt công an, cứ gọi là gô cổ về xã uýnh chết mẹ, công cụ hỗ trợ là roi điện bấm một phát lập tức thằng nọ nhìn thấy đủ mặt tổ tiên, vừa tỉnh lại mở mắt ra đã nghe hỏi muốn thử lần nữa hôn mậy. Khi đó dòm thằng dân quỳ lạy các ông công an còn thành kính hơn má nó thắp nhang phật.
Print
 
Lên đầu trang