Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Thư ngỏ gửi nhạc sĩ Tô Hải

Thưa nhạc sĩ Tô Hải, cháu là Phương hiện tạm trú tại Thủ Dầu Một, trước hết cháu xin phép được gọi nhạc sĩ bằng bố. Thưa bố, do tình cờ đọc lại một trong số những cuốn sổ tay ghi chép công việc hàng ngày của ông già con mà con còn lưu giữ, xem trong cuốn sổ ghi chép công việc hàng ngày thời ông già con là Phó văn phòng Bộ Văn hóa kiêm Trưởng phòng Liên lạc (sau đồi là Văn phòng II) tại tp/HCM số 170 Nguyễn Đình Chiểu mà thấy có tên của bố trong đó, và con đã chụp ảnh lại như dưới đây:



Từ năm 1985 do thất vọng về đảng, thông qua hàng ngũ những người lãnh đạo, mà ông già con đã muốn nghỉ hưu bằng cách báo cáo miệng rồi không tới cơ quan nữa (thế là Hội Văn nghệ Sông Bé chủ yếu là tập trung làm việc tại nhà con mà không phải ở trụ sở cơ quan Hội). Tới năm 1987 nhà nước mới đồng ý cho ông già con chính thức “nghỉ hưu mất sức” bằng Nghị quyết số 54/QĐ-TU của Tỉnh ủy Sông Bé do Bí thư Nguyễn Văn Luông ký ngày 11/11/1987.

Mặc dù ông già con đã nghỉ nhưng vẫn đóng góp nhiều ý kiến khi chú Nguyễn Minh Triết (khi còn là Bí thư tỉnh ủy Sông Bé) và sau này là anh Mai Thế Trung (khi còn là Trưởng Ban Tuyên giáo tỉnh ủy) tới nhà hỏi ý kiến về một số việc… Ngoài ra còn tham gia viết và biên tập rồi cho ra mắt đọc giả tỉnh nhà cuốn sách “Sông Bé đất nước con người” do tỉnh chủ trương ấn hành (chắc do ông già con ngứa nghề viết lách cộng với tính thích lưu danh tự nhiên của con người, sẵn dịp kiếm thêm tí tiền nhuận bút).


Ông già con từng nói: “Bố theo bác Hồ, theo đảng đi làm cách mạng để giải phóng dân tộc, người dân có cơm no áo ấm. Nay đảng này biến chất không xứng đáng là đội ngũ tiên phong của giai cấp công nhân nữa nên bố nghỉ thôi…”.

Thưa bố Tô Hải, con đã đọc hồi ký của bác Trần Độ, của bố, con cũng thấy tên của bác Mai Vy trong danh sách những người ký tên lên bản kiến nghị về Bô xít. Con đồng tình với nhận xét cùng lời khuyên của bố về “cách mạng hoa nhài” ở Việt Nam.

Con tin rằng với tính cách của ông già con cho dù nếu còn sống cũng chưa chắc dám công khai bày tỏ suy nghĩ thật (chính kiến) của mình như bác Trần Độ, như bố, cùng nhiều vị khác. Ông già con đã từng là đội trưởng đội công tác cải cách ruộng đất tại địa bàn huyện Nho Quan tỉnh Ninh Bình nên chắc chắn sẽ rất khiếp sợ khi nghĩ tới viễn cảnh bị xử lý vì bị quy thuộc thành phần chống đảng. Chuyện ông già con do thất vọng mà từ bỏ đảng CS chỉ bằng hành động tiêu cực là lặng lẽ vứt bỏ thẻ đảng cùng không đăng ký sinh hoạt đảng tại bất kỳ chi bộ nào sau khi về hưu đã chứng minh điều con nói.

Thưa bố, chắc chắn là qua thời gian công tác dù ít hay nhiều bố cũng biết về ông già con. Phần con năm nay là 49 tuổi (con sinh năm 1962 tại Hà Nội). Những năm ông già con công tác tại Sài Gòn con không có điều kiện được biết nhiều, và con xin bố nêu ý kiến nhận xét của bố về cá nhân ông già con. Hoặc giả bố chưa từng có nhận xét (chỉ là sơ qua) về ông già con (tức Nguyễn Chính) thì nhân đây xin bố cho biết ý kiến nhận xét của bố trên trang mạng của bố. Mà có gì đâu việc bố công khai nhận xét về tư cách cùng lối làm việc của một cố đồng liêu khi con trai ruột của người đó đã tha thiết đề nghị. Phải không “ông già gân”?

Ông anh Thạch “ròm” tức Từ Nguyên Thạch bên báo Người Lao động từng (tự động) hứa sẽ có bài viết về ông già con đăng trên báo của ổng nhưng rồi lờ tịt. Con cần gì những lời khen kiểu “Đồng chí Nguyễn Chính là người anh cả của ngành Văn hóa Thông tin hai tỉnh bla… bla”. Con chỉ muốn biết những đồng liêu cùng thời của ông Nguyễn Chính, cùng trải qua khói lửa chiến tranh khốc liệt, cùng trưởng thành trong môi trường mà người ta được đề bạt lên chức chủ yếu là do năng lực làm việc cùng đạo đức cá nhân (con muốn biết ông Mai Vy nghĩ thế nào về cấp dưới Nguyễn Chính mà chắc khó có điều kiện. Con muốn biết ông Cù Huy cận nghĩ thế nào về cấp dưới Nguyễn Chính mà không bao giờ có thể) như nhạc sĩ Tô Hải nghĩ thế nào về đồng liêu một thời là Nguyễn Chính. Bố ạ.

Con đã đọc Entry số sau cùng của bố viết, con cho rằng bố đã mất công vô ích khi làm cái việc gọi là dã tràng xe cát, múc nước đổ đầu vịt. Ngày xưa thời loạn 12 sứ quân, các ông lãnh chúa sẵn sàng hy sinh bất kể bao nhiêu quân lính mục đích để chiếm đoạt địa bàn cùng lợi lộc từ sự cung nộp thành quả lao động của nhân dân, trong đầu chỉ có suy nghĩ rằng “Đất đai trong thiên hạ ai cướp được là của người ấy”. Nhà nước hiện nay bắt nguồn từ thành quả qua suốt quá trình đấu tranh vũ trang dẫn tới cướp chính quyền từ tay giặc Nhật. Đấu tranh vũ trang dẫn tới lật đổ chế độ ngụy quyền tay sai của Mỹ. Cướp và lật đổ. Do tư tưởng dùng bạo lực cách mạng để bảo vệ chuyên chế vô sản chi phối nên trước là ông Phạm Thế Duyệt và gần đây là ông Đinh Thế Huynh công khai thẳng thừng tuyên bố “Không thể có đa đảng, không cần đa đảng” nghĩa là tuyệt đối không có chuyện chia sẻ quyền lực. Đó, bản tuyên ngôn mới nhất là thế đó, làm gì được nhau nào?

Con chào bố, chúc bố ăn uống ỉa đái đều để “ông già gân” lâu lâu ra một entry cho bàn dân thiên hạ biết bố vẫn nhất định chưa chịu chán cơm thèm đất thích nghe kèn. Bố nhé.

Ngoài ra, con khuyến mãi cho "ông bô" câu sấm mà nghe đồn là của Trạng... Sình:
Dù ai nói ngả nói nghiêng,
Thế trận chuyên chính đã kiềng từ khuya.
Điều bốn hiến pháp từ lâu,
Người nào đòi bỏ bị sâu “đục” liền.

Nói thêm, có phải là bố tự phong, hay do mấy hậu bối thời bao cấp sợ chết đói mà núp kỹ trong chiếc áo công nhân viên nhà nước, gọi bố là “nhát sĩ bảo thủ”? Nghe lạ tai nhưng không đúng, chậc, do ai mặc kệ, con cho rằng bố còn hùng gấp chán vạn lần người khác.
Print
 
Lên đầu trang