Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Hoa gì nở cho đặng

(Entry này để hưởng ứng vụ hoa lài hay hoa anh túc gì gì đó).

Ngày... tháng...
Đọc các tin tức liên quan tới tình hình tại Lyby vùng Bắc Phi như (http://www8.vnmedia.vn/newsdetail.asp?NewsId=213122&Catid=17) và (http://www.baomoi.com/Home/TheGioi/www6.vnmedia.vn/Libya-thach-thuc-nguoi-bieu-tinh-bang-xe-tang/5748550.epi)

Theo thói quen, bác Ba Phi vấn điếu thuốc sau kèn tổ bố bật quẹt rít một hơi thiệt dài rồi nói:
- Muamma el-Gaddafi đang dãy chết để cho đất nước Lyby hồi sinh, tới lượt diêm vương xóa xổ tên độc tài khốn nạn, phen này thằng mọi đen chết lớn cũng chính là do cuộc đồng loạt xuống đường quyết liệt của dân chúng rồi thời cuộc dẫn tới sự phản ứng của quốc tế là mũi ám khí đánh trúng tử huyệt Gaddafi, nội ngoại giáp công khiến thằng độc tài đen đỡ hỏng nổi sợ quá hóa điên.

Bập bập đỏ đầu điếu thuốc rồi phà khói um, bác Ba Phi tiếp lời:

Dân mạng nghe nhắc tới vụ Hoa Lài thì từ chối ngay: "Thôi, tôi xin bác. Tôi vợ dại con thơ, bản thân khờ khạo, đong gạo từng tuần, không nên dự phần ngoài đó". Trong lúc đó một bạn tên là Misha Doan (Việt Kiều Nga) thì cho rằng đây là tâm sự chung của trí thức hiện tại.

- Coi, Ben Ali ở Tunisia, Hosni Mubarack ở Ai Cập còn e ngại chưa dám vãi đạn vô dân thường, hơn nữa quân đội Tunisia và binh lính Ai Cập không chịu chĩa súng vô đám đông biểu tình mà nhả đạn vì biết đâu trong số đám đông đó có cha mẹ anh em người thân của mình.

Dõi mắt ngó thằng cháu nội leo tuốt ngọn dừa ngoài bờ kênh, bác Ba Phi nói:
- Chắc do rút kinh nghiệm hai bài học nhãn tiền đau đớn của hai bạn thân Ben Ali và Mubarack nên Gaddafi lật đật dốc túi rải dollar thuê mấy đám bộ lạc man rợ khát máu da đen chuyên nghề đánh giặc mướn quyết ăn thua đủ với lịch sử. Hiện giờ ai cũng nhìn rõ cha con Gaddafi đã trở nên điên loạn ra tay tàn sát đồng bào để mong tiếp tục giữ quyền lực vậy miệng nào cãi lại họng súng mà... biểu tình ôn hòa, thử hỏi có gì cản nổi lũ điên say máu tay siết cò súng miệng hô xung phong tiêu diệt… Bin-La-Đen. Cộng đồng quốc tế không cho liên quân nhảy dù vô gấp thì các thành phố lớn ở Lyby máu chảy thành sông là chắc.

Nãy giờ ngồi yên nghe bác Ba Phi thao thao bất tuyệt, thằng tui nghĩ:
- Vụ tàn sát dân thường đã xảy ra, vụ xuống đường của bá tánh Lyby thành công thì cha con Gaddafi biết trốn đâu cho thoát ? Tội diệt chủng treo cổ là chắc, phuongngugia tui cá ăn năm cha con Gaddafi kỳ này hết đường ắt phải theo lối đi lên thiên đàng của ông thầy Adolf Hitler thuở nào. “Đòm”, cha con Gaddafi mỗi thằng một phát lập tức gặp ông bà ông vải, kết cục là ngoài suy nghĩ của thằng độc tài. Ối mà thùng rỗng kêu lớn, chó sủa là chó không cắn vậy cha con thằng Gaddafi sức mấy tự tay kê súng vô màng tang của mình mà nhận cò. Giờ tụi nó còn đường duy nhứt là ráng để có thương lượng đặng rút êm ra nước ngoài.

Còn nhớ ở Trung Quốc từng xảy sự kiện thiên An Môn tương tự nhưng tiếng xích xe tăng cùng hơi lạnh từ nòng súng của bè lũ đảng cộng sản TQ đã làm xì hơi bầu nhiệt huyết của thanh niên sinh viên học sinh.

Dân châu Phi vốn khỏe mạnh về thể chất do sống trong rừng chạy nhảy bắt nai heo sâu bọ gấu rắn mà ăn thịt nên bản tính lì lợm hung dữ, còn dân châu Á tập trung miên núi thấp và đồng bằng sông hồ, thức ăn gồm rau lúa cua tép bởi vậy gầy yếu bạc nhược, lại vốn bản tánh việc dễ thì giành chuyện khó thì đứng xa chờ hưởng lợi chớ quyết không nhúng tay.

Như để kết thúc câu chuyện, bác Ba Phi nói:
- Tụi cộng sản độc tài Đông Âu tàn bạo ác độc ra sao thì đã rõ, chỉ là trong bối cảnh thế giới ngày nay nếu khi xảy ra sự việc chưa biết tụi cộng sản Trung Quốc, Bắc Hàn sẽ ra tay với đồng bào kiểu gì mà thôi chớ quốc tế đâu để cho chúng tương bom trên đầu, sai lính bắn người người dân biểu tình như nơi chiến trận. Qua còn nghi độc tài châu Á phản ứng hiểm độc hơn Gaddafi. Rứa thì hoa chi nở cho đặng ?

Ngày... tháng...
Lại nói, giang hồ hồi này im re không nghe ai đá động chiệng anh Cù, thằng tui ngày nào cũng lật đật vô trang Dân Luận kiếm tin tức liên quan tới vụ án bao cao su thể kỷ này mà răng hỏng thấy chi hết. Bữa trước nghe bọn giang hồ kháo nhau cuối tháng Cù tiến sĩ sẽ đáo công đường vậy mà hỏng có chi hết trọi, hổm nay bọn hào sĩ lưỡng giới hắc bạch giang hồ cũng ngậm tăm mà êm ru bà rù?

Móc điện thoại gọi hỏi bác Ba Phi sao kỳ dzậy thì nghe ổng lên đời:
- Qua nói cho chú em mày nghe nhen hôn, đàng miềng từng đánh cho Mỹ cút ngụy nhào thì có xá chi một chú nhóc ? Chẳng qua vừa rồi tụi phản động thù địch múa ngòi viết oánh tới tấp khiến đàng miềng choáng váng giựt thót vì tụi hắn oánh quả nào cũng trúng phóc mà lại trúng đòn liên tiếp nữa chớ. Mẹ kiếp tiên sư, chờ đàng miềng tỉnh hồn lấy lại bình tĩnh ắt sẽ khôn khéo linh hoạt phản công liền. có quyền có sức mạnh chuyên chính mà lẽ đâu thua tụi phản động.

Tui cãi lại:
- Bộ bác Ba quên rồi à, yếu quyết chí nhu khắc cương của võ thuật là tám lạng thắng ngàn cân, lũ Mỹ Ngụy xe tăng đại bác mạnh nhứt thế giới mà còn chịu thua hầm chông tre rau tàu bay thì bà con đâu dại lấy chứng chọi đá, mà là bà con mình bắt chước cha ông thưở xưa: “Đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân để thay cường bạo” mờ. Nay thế giới đang hoa lài hoa hồng hoa hướng dương đua nhau nở thì tại sao ta không tưới bón cho hoa sen xòe cánh tỏa hương thơm.

Bác ba Phi cười nhẹ:
- Nói nghe được đó, vậy chú mày đi xách nước đi đặng tưới, đâu như ông bác sĩ gì đó ...

Tui hoảng hồn:
- Trời bác Ba giỡn chơi hoài, con mà bản lãnh chi dám mần vụ động trời đó, nói thiệt bác nghe, con sợ... sợ thiệt đó... nhưng nếu đã tới lúc thì cũng dám chớ... còn giờ... thời cơ chưa tới mà bác Ba...

Đầu dây bên kia tiếng cười ha hả:
- Chú em mày thứ dân chủ bàn phím chỉ có nước dám xúi mà thôi chớ làm đặng giống gì. Vậy mà bày đặt... haha...

Bác Ba Phi nhận định

Đọc bài viết Những quý tử khét tiếng nhà Gaddafi trên báo Thanh niên, phuongngugia tui nhận xét rằng tổng thống Muammar Gaddafi của Lyby cư xử in hệt một gã Hội đồng đại điền chủ xứ Nam kỳ thuở xưa. Điều đáng nói là nào giờ tui vẫn tưởng Thụy Sĩ nổi tiếng với sự nghiêm khắc đối với mọi khách hàng trên thế giới thì cách cư xử giữa hai quốc gia càng không ngoại lệ… nhè cũng thứ đồ dỏm khi xuống nước nhỏ với thằng mọi đen cà chớn. Ra là mọi thứ đều giả, kịch cọt trình diễn các kiểu vậy chớ xảy chuyện thì lòi mặt dân chủ văn minh bậc nhứt cũng khoanh tay cúi đầu trước ông chủ dầu mỏ.

Hãy để mọi chuyện xảy ra tự nhiên chớ đừng ồn ào hoa lài hay hoa cứt lợn, việc chi tới rốt cục cũng tới, hẳn vậy.

Còn mấy chú giả cầy ở nước ngoài chớ có xạo, bác Ba Phi biểu tụi bay hãy mua vé máy bay về rồi mặc sức lớn tiếng đòi dân chủ hay chỉ trích phê phán chính quyền bla… bla chớ đừng ở nước ngoài ngồi nhịp giò uống café mà xúi bẩy kích động người đang hàng ngày trực tiếp đối mặt hiểm nguy, bác Ba Phi có lòng tốt thổi lỗ nhĩ mấy chú rằng bà con ở đây từ thằng con nít cũng đã khôn hơn tụi bay nhiều lắm, này nha, nếu là thằng con nít ở đây thì không bao giờ vừa đặt chân xuống Tân Sơn Nhất thì bị các đàn anh Airport taxi bóp cổ tiền cước gấp đôi chào mừng éo còm tu nơi đây (Wellcom to VN) nếu là thằng con nít ở đây thì không bao giờ đi ăn phở sáng bị mấy thằng thanh niên quán phở Hòa chìa bản mặt cô hồn bóp cổ tiền giữ xe, bla… bla.

Bác Ba Phi còn nói ổng từng nghiên cứu rồi nhận định tướng cách của mấy lũ độc tài châu Âu, châu Phi hoặc châu Á tụi chúng đều in hệt nhau vầy nè:
1. Tính cách:
a. Kết phe cánh lợi dụng việc công để làm lợi riêng. Nịnh giỏi làm việc dở. Lợi dụng chức quyền để móc ngoặc tui ký giao đất cho con anh rồi anh ký giao đất cho vợ tui bla… bla, túm lại là cùng nhau hô biến công hữu thành của riêng.
b. Ngồi với nhau không bàn tính âm mưu này nọ cũng giành nói chuyện rờ bóp gái bia ôm.

2. Đặc điểm: Cai trị và lừa mỵ dân bằng nghị quyết khẩu hiệu súng đạn nhà tù; Cấm tự do phát biểu quan điểm cá nhân; Cấm tự do báo chí; Cấm hội họp thành lập tổ chức này nọ; Cấm biểu tình ôn hòa hoặc bạo động.
3. Hoàn cảnh sống: Gốc gác thành phần cơ bản bần có nông nghèo nhiều trăm năm, nay mần cách mạng tối ngày ngoài đường nếu không mắc việc cơ quan thì hè nhau tìm mấy chủ doanh nghiệp nhỏ từng có việc tới công sở để dọa nạt gài độ nhậu. Nhà cửa túng thiếu bà con nội ngoại lâu lâu tới chơi toàn ăn cơm nguội mắm nêm rồi về. Cuối năm tết nhứt thì nhăn nhó bóp óc tìm kế rút tiền ngân sách chia nhau mua thịt rượu còn phải cúng nạp bề trên mong đặng ghế bự bla… bla.
4. Tướng mạo chia hai đợt thay đổi quá xá:
a. Đầu nhiệm kỳ từ huyện về tỉnh nhậm chức, coi, mặt mũi chả ốm nhách xanh mét mắt láo liên người ngợm đếm đủ 36 xương sườn, sáng nào vô cơ quan cũng phải 1 ly café sữa cho có chất… phải thêm gói 555 bõ lúc xưa thèm muốn.
b. Cuối nhiệm kỳ 2 về hưu mặt trơ trán bóng da hồng hào bụng bự huyết áp cao gan nhiễm mỡ do ăn quá nhiều chất bổ uống quá nhiều rượu bia. Nhà ở nơi xã ấp dời về hai ba căn tại thị xã thành phố, vợ con giờ ra ngoài ăn xài tiền bạc mua sắm in hệt tài chủ đại gia. Con trai con rể còn ít tuổi vậy chớ là phó lãnh đạo thị trấn huyện thị sở nghành
. Họ hàng gần xa nườm nượp mời giỗ kỵ cưới hỏi. Năm cũ hết năm mới tới nhà cao cửa lớn khang trang cây kiểng bạc tỷ đua nhau hoa nở khoe sắc xuân.

Đồng chí nguyên lãnh đạo nay 64 tuổi 10 giờ khuya lối xóm còn thấy ngồi nơi đầu thềm cầm điện thoại nhắn tin cho đám gái đĩ bia ôm em Diễm em Huệ...

Ái tình

Dù không đọc chi tiết mà chỉ nhảy cóc lướt qua vài ba chục dòng Hồi ký của bà Đặng Tuyết Mai (http://kyduyenhouse.com/hi-ky-ng-tuyt-mai-part-iii.html), cựu phu nhân phó tổng thống VNCH:
"Cho phép tôi hỏi cô Mai thì chắc hẳn có nhiều người theo đuổi và nhiều người trồng cây si rồi, nhưng hỏi thật cô đã từng yêu ai chưa?".
"Tôi có bắt buộc phải trả lời câu này không?"
"Đương nhiên là không...và cô không trả lời thì tôi mừng lắm"
"Tại sao?"
"Bởi vì một là cô chưa có thật, hai là cô có rồi nhưng vẫn còn có thể suy nghĩ lại...có nghĩa là tôi còn có cơ hội..."
"TT. tự tin thế à? Nhưng nếu tôi thật có người yêu rồi mà Thiếu Tướng không ngại sao?"
"Đương nhiên một người xinh đẹp như cô Mai và đã ra ngoài xã hội đi làm thì có rất nhiều người biết đến và theo đuổi ...cô Mai có yêu lại cũng là chuyện thường! Tuy nhiên, tôi chỉ lo không biết người nào đó có yêu, có trân trọng và chiều chuộng cô đúng mức không...?" (chết rồi! câu này đã bắn trúng tử huyệt của mình rồi!!!)
"Oh cela veut dire que vous etes l'homme qui connait la vrai valeur d'une larme de femme n'est ce pas?"(Ồ, như thế có nghĩa TT đúng là người biết rõ giá trị thực sự của giọt nước mắt đàn bà phải không?)
Nhìn tôi nghiêm nghị ông gật đầu "chắc chắn"
Có nghĩa là Trương giáo chủ sẽ chiều Triệu Minh nhiều hơn ba điều mà Triệu Minh đòi ( trong chuyện Cô gái đồ long Triệu Minh đòi có ba điều thôi).
Khẳng định ông nói:Trừ phi Triệu Minh cô nương muốn tôi lấy trăng trên trời... nhưng dù biết rằng không lấy được trăng, tôi vẫn dùng máy bay nào bay cao nhất để đưa cô lên gần mặt trăng... biết đâu ta lại chẳng tìm ra Thiên Đàng? (Ôi chao! Sao lại có người biết nói những lời hay đến thế...thua thua thua!)
Không biết lúc đó mắt tôi nhìn ông thế nào mà tự nhiên ông nắm tay tôi đang đặt trên bàn và nói : "Tôi yêu cặp mắt biết nói này đẹp vô vàn."
Thế là bao vẻ linh hoạt thông minh lém lỉnh của tôi biến đâu mất. Tôi bỗng biến thành một cô bé tí hon, e thẹn đến ngây ngô. Giống như một con nhái đang bị thôi miên bởi con rắn. Không dám rút tay ra và cũng không dám thở mạnh, chỉ thầm ước có phép lạ nào để được trốn ra khỏi đây.
Không biết thời gian qua bao lâu, cuối cùng có tiếng mở cửa và nhân viên nhà hàng mang thức ăn lên.
Món đầu tiên là salade măng tây. Năm cọng măng trắng muốt như bàn tay xinh đẹp, được trang trí bằng những bông hoa carrot và ngò tây thơm ngát, sauce blanche thật ngon miệng và mát rượi. Món thứ nhì là côte d'agneau nướng, dùng với rượu vang đỏ. Tôi vừa nhấp thử, dấu môi còn in trên vành ly... bỗng tướng Kỳ nhìn tôi ý nhị rồi cầm ly rượu của tôi lên xoay lại cho đúng chỗ có dấu môi của tôi và uống...tôi đang bối rối xấu hổ bỗng ông bị sặc, ho lên sù sụ...Tôi cố giữ nghiêm nghị, thản nhiên được 1 giây rồi phá lên cười. Cả ông cũng cười bò ra...Thế là phá được bầu không khí ngột ngạt đang bao phủ.

phuongngugia tui nghiêng mình chào phục đàn anh Nguyễn Cao Kỳ, ông cựu tư lệnh không quân, cựu phó tổng thống chế độ đệ nhị cộng hòa, về vụ tán tỉnh người đẹp.

Đọc những dòng hồi ký với những tình tiết lãng mạn cùng những lời nồng nàn có cánh của hai nhân vật có thật mà ngỡ mình đang thả hồn chìm đắm trong 1 cuốn tiểu thuyết diễm tình ướt át của Nghiêm Lệ Quân thời saigon trước bảy lăm.

Có thể nói tuổi tác của ông tướng và phuongngugia tui thuộc hai thế hệ nhưng nhằm nhò chi khi cùng nói về đề tài trai gái yêu đương muôn thuở.

Ông tướng trên dưới 40 tuổi, qua vài đời vợ, bằng oai phong của một quân vương đã làm xiêu lòng một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành chỉ mới hai mấy mùa hoa nở thì phuongngugia tui năm 44 tuổi với hai đời các bà xã đã khiến một thôn nữ hơn hai mươi xuân sắc mặn mòi hương vị biển mê mệt sự quyến rũ của gã đàn ông phong trần hào hoa.

Ông tướng tư lệnh không quân tình cờ gặp ý trung nhân trên chuyến phi cơ công cán thì phuongngugia vô tình gặp nửa kia khi đang một mình lái xe rong chơi vùng quê vắng miền biển.
Vạn năm qua, ái tình quân vương nào khác tình yêu dân dã.
---------
Chú thích:
- Hình ông Kỳ - bà Mai copy từ trang http://kyduyenhouse.com/hi-ky-ng-tuyt-mai-part-iii.html. Mặc dù chủ nhân trang này ghi rõ CẤM IN LẠI VỚI MỌI HÌNH THỨC nhưng dù sao cũng phải xin phép mượn đỡ tấm hình để minh họa cho entry này. Cảm ơn.

Bài liên quan:
- Tổng thống, thủ tướng cũng ăn hối lộ chớ

Phép coi tướng


Trong Tiểu mục 8; Mục 2; Chương 1; Phần 14, Cuốn Hạ trong bộ Long Trung quyết sách của Gia Cát Lượng nêu rõ:
”Phàm là người ta thường thì hỉ nộ ái ố lộ rõ qua sắc mặt bla… bla… những người mà trên mép chỉ mọc vài cọng râu lưa thưa có thể đếm được thì nó là phải loại người như Tần Cối và Trần Ích Tắc. Loại người không râu này nơi đốt sống thứ 2 ngay sau ót có cục nhọn mọc nhô ra chứng minh đó là người có cốt phản phúc chuyên hại người khác mà lại tham dâm.
Trong Tam quốc diễn nghĩa, Hồi 53 có chép rõ khi Ngụy Diên phản bội và chém chết chủ là Hàn Huyền để lập công rồi xin hàng theo Lưu Bị. Sau đó, khi Ngụy Diên được dẫn vào gặp chủ mới nhưng vừa
nhìn thấy mặt Ngụy Diên thì Gia Cát Lượng đã thét quân sĩ đem Ngụy Diên đi chặt đầu vì chỉ cần nhìn bộ mặt không râu của Ngụy Diên là Gia Cát Lượng đã biết chắc chắn sau ót có đốt xương phản bội, nếu để cho Ngụy Diên ở gần thì sớm muộn ắt xảy chuyện hung hiểm khôn lường bla... bla...
Bác Ba Phi nhận xét rằng thằng nhà quê thì cho dù nó thay đổi cách chi kể là sống tại Sài Gòn thì cũng cứ hườn cốt khỉ tức vưỡn thằng bửa củi gánh nước mướn như thường, đặc biệt là mấy thằng mà trong sách Ma y thần tướng kêu bằng “Nam vô nghì” nghĩa là loại thằng mà lông mép lông càm lưa thưa vài ba cọng đếm được. Dòm tấm hình, bác Ba Phi đòi cá ăn năm thằng nọ lựa post tấm hình nó cho rằng là đẹp nhứt oai phuông nhứt của nó đặng trưng khoe.
Lại nói, nhà cháu đọc bài của một quan bác kêu bằng chuyên nghề sáng tác bla... bla...
Gần đây bác này đã viết một bài nội dung phê phán hành động của một loạt nhân vật được nước trong nước ngoài coi là công khai tranh cãi (phản biện) cùng ngấm ngầm phê phán đảng cầm quyền ở Việt Nam. Đặc biệt là đã múc anh Cù một phát ra gì trên blog của mình (http://vn.360plus.yahoo.com/DONG-LA/article?mid=1146). Người mà nhà cháu định nói tới là nhà bác Đông La đấy ạ
Mở đầu bác Đông La trịnh trọng đốt pháo: “Viết xong cái bài này, tôi gởi cho VietNam Net, Vannghequandoi, congannhandan, hoinhavanvietnam, bla… bla…
Và để tranh luận về chính trị, bác Đông La đã hùng hồn đưa ra dẫn chứng của mình là viên tướng Nguyễn Cao Kỳ mà thời xưa khi có quyền trong tay đã chơi trội xách cả máy bay đi tán gái, viên tướng mà cả thế giới đều biết và nhận định là thằng võ biền ngu dốt về chính trị, bác ý lại còn cho ông cựu tướng không quân đi máy bay giấy bằng cách xếp ông ta đứng đầu ”…Những nhà chính trị nổi tiếng thế giới, đã đưa đất nước họ thành quốc gia phát triển…”. Nhà cháu những tưởng bằng này đủ thấy rõ suy nghĩ trong đầu của chủ nhân bộ mặt không râu là bác Đông La, bác Ba Phi biểu nếu cha Kỳ nọ mà đọc entry đó của thằng ma cháo đậu Đông La tưng bốc hỏng biết thối miệng thì chả phải hú hồn xuất hạn dầm dề vì e thế giới kiếm chả mà chửi.
Nhà cháu chả biết anh Cù là ai, nhà cháu càng bất biết nhà bác Đông La là thằng cha căng chú kiết nào, nhà cháu rất thiếu kiên nhẫn với những entry của các thằng mà nhà cháu không cảm tình, mà bác Đông La này là một thằng nhà cháu không ưa từ khi vô tình đọc vài còm măng quanh chuyện bác ý chửi nhau với cái nhà anh cu nào đó trên mạng internet, mà tinh là trăm họ xúm cả vào chửi bác ý, tức chửi bác Đông La ấy ạ.
Xem lướt qua bài viết nhà cháu nhận thấy nhà bác Đông La ra tay oánh tuốt từ trên xuống dưới từ trái qua phải. Nhà ông Nguyễn Huệ Chi bị bác cho thay mặt ở trên tức to tuổi, nhà anh Cù bị cho thay mặt ở dưới tức bé tuổi hơn bác Đông La, để lãnh đạn của bác ý bắn.
Cơ dưng mà nhà cháu chả hiểu gì sất các vướn đề mà nhà bác Đông La viết, ấy vậy mà nhà cháu cứ nhất khoát cược là nhà bác Đông La tốn cả đống thì giờ để lục lạo hồi ký tùy bút của Trần Quang Cơ Trần Quỳnh Bùi Tín mới cả gì gì đó rồi bê về nhà làm thuốc.
Lại nói, nhà cháu ít chữ thiếu hiểu chả dám lắm nhời, chỉ xin gom lại thế lày:
1. Nhà bác Đông La tự đốt pháo đã gởi bài cho báo gì gì đó dưng mà chả được đăng vì chả ai dại gì chỉ vì đăng bài của một thằng bá vơ để trêu tức hàng triệu người.
2. Nhà bác Đông La lại cố tìm kế để lấy điểm của mấy chú CAM (mượn đỡ từ này của trang bọ xít) bằng cách tung tin thất thiệt bêu xấu hai đời nhà anh Cù, độc nhất là bác ý sắm vai cháu ngoan của bác để nã đạn liên tằng vô anh Cù cùng các bô lão trang bọ xít: “… thấy cần phải vạch mặt những kẻ ác, dốt, nhưng lại luôn nhân danh những điều cao cả để mưu cầu đủ thứ tham vọng”.
3. Bác Cù Huy Cận là một nhân vật lịch sử, là một trong hai người được chính phủ Việt Nam dân chủ cộng hòa giao trách nhiệm vào kinh thành Huế để tước ấn kiếm của Hoàng đế Bảo Đại, vị vua cuối cùng của Việt Nam, vậy mà bác Đông La nhắc tới bác Cù Huy Cận, một người rất đáng kính trọng, với giọng dè bỉu. Điều đó khiến bác Ba Phi rất bất bình tức giận.
Nhà bác Đông La ngày xưa đi học hẳn là rất say sưa vỗ tay hát vang bé bé bồng bông hai má hồng hồng bé đi sơ tán bế em theo cùng mặc dù nhà bác ý ở vùng sâu vùng xa cần gì phải đi sơ tán cho nên với bác ý chiến tranh rất nên thơ rất nhẹ nhàng như lời bài hát “… mẹ mua xe gỗ cho bé ngồi chơi, bao giờ thắng Mỹ cho bé về phố đông”. Mang kính màu hồng bác Đông La cho rằng mồ mả ông bà cùng nhà cửa tài sản mồ hôi nước mắt cả đời một ngày xấu giời bỗng bị cướp sạch cũng chả sao. Cũng phải, bác Đông La vốn là thằng gốc nhiều đời quê mùa nghèo kiết xác bác ấy đâu thể thấu hiểu cảm giác của người trong cuộc.
Thực tế có chuyện xảy ra như sau: Năm 1978, ngồi nơi nhà cháu số 22 Nguyễn Trãi phường 12 (nay là P. Bến Thành) quận 1, bác Phan Đức Sinh nhà xuất nhập cảng len dạ, ngụ tại nhà số 15 Kỳ Đồng cũng tức số 2 Trương Định quận 3, một tay cầm hai chiếc ly đưa ra, tay kia cầm chai rượu Black And White, sắc mặt buồn rầu ngậm ngùi nói với ông già tui tức Nguyễn Chính phó văn phòng Bộ Văn hóa kiêm Trưởng Đại diện Bộ Văn hóa phía Nam: “Hai mươi năm trước dượng ra miền bắc đuổi tôi vào miền nam, hai mươi năm sau dượng trở về đuổi tôi ra biển. Nay tôi đã sáu mươi tuổi, chỉ xin nhà nước cho tôi được ở lại chết tại quê hương mà thôi…”. Nói thêm, bác Sinh đã xanh cỏ nơi xứ người từ lâu mang theo mối hận ngàn năm không tan.
Lại nói, cũng do thứ quê mùa dốt nát mà bác Đông A quả quyết: “Ngay Phó Tổng thống Nguyễn Cao Kỳ của Việt Nam Cộng hòa cũng đã trở thành khách mời của Chủ tịch Nguyễn Minh Triết; đêm nhạc của Phạm Duy được tổ chức tại TP HCM còn trang trọng hơn cả những nhạc sĩ cách mạng hàng đầu, khiến có người phải phát ghen viết trên báo chí; còn sát sườn tôi, người chú ruột vợ từng là cha tuyên úy cũng đã được trả tự do lớp sau cùng trên 20 năm rồi, ông đã trở thành cha sở một nhà thờ lớn, khi chết có lãnh đạo Quận Tân Bình dự lễ tang, và khi đưa quan tài về Long An, có công an gác đường cho xe chạy thông tuyến v.v…” cũng vụ này mà bác Ba Phi chửi toáng lên rồi chụp cây mác đòi đi: “Chém chết mẹ thằng chó đẻ Đông La ngu ngốc” khiến nhà cháu phải chạy theo van suốt buổi chiều. Nhân đây cháu xin có nhời với nhà bác Đông La rằng: Như thế gọi là công tác địch vận đấy bác ạ, ở những thời điểm đặc biệt nhạy cảm ta phải bình tĩnh cương quyết và khéo léo tìm cách thích hợp đánh địch để dành thắng lợi… à quên, chả là do nhà bác Đông La là thứ cát muỗi nên có nhẽ tới lúc chết chả bao giờ bác có phúc phận được vinh dự ngồi nghe cỡ Bí thư tỉnh ủy và các ủy viên thường vụ ngồi trong phòng kín chụm đầu xì xầm bàn công tác gì đó.
Nhà cháu trộm nghĩ, nếu cứ dư nhà bác Đông La nói thì các loại Nguyễn Trọng Vĩnh (thiếu tướng bộ đội cụ hồ), Trần Lâm (luật sư, nguyên Chánh án tòa án tối cao) chả biết gì toàn nói nhăng. Nếu vậy thì nhà cháu hãy cứ ví dụ ngày mai bác Đông La bị tạm giam vì một lý do buổn cười là do bản chất thằng nhà quê nay đổi đời được sống tại thành phố mang tên bác khi chạy xe ngoài đường mà vẫn cứ tưởng là đường ruộng nơi quê nhà nên chạy xông xênh rồi chẹt một con chó của nhà ông Bí thư phường làm nó gãy hết ba chân và đứt cái truyền giống. Kết quả là nhà bác Đông La bị bắt khẩn cấp rồi ra tòa lãnh án tù giam vì tội khi mới từ quê vô Saigon đã trốn vợ đi chơi đĩ ở bến xe Petrus Ký. Khi đó thì thử hỏi đếm trong số thân nhân ruột thịt bác ý có mấy người chịu viết đơn đòi trả tự do cho bác cháu, huống gì người ngoài.
Nắn nót xong entry này nhà cháu gửi qua Messenger cho bác Ba Phi đặng ổng duyệt cho phép đăng hay không cho phép đăng, chừng 5 phút sau bác Ba Phi P/S qua cho nhà cháu nội dung như sau: “Đù má thằng Đông La”

Hai vướn đề

1. Thứ nhứt, là chiệng dzìa thằng An Hoang Trung Tuong (tui tự kêu nó thằng bựa), là nó chiếu cố lời gọi của phuongngugia hay do hưởng ứng phong trào dân tớ dân chủ mặc mẹ, thằng An Hoang Trung Tuong cũng chịu múa tay gõ phím rồi đăng lên trang của nó một entry ngào ngạt quốc sự (http://vn.360plus.yahoo.com/an_hoang_trung_tuong/article?mid=71174), để tăng vị đậm thẳng còn chua thêm vài quả ảnh trăm họ đang tụ tập mà hỏng có phép chánh quyền, món của nó dở ẹt nhưng mùi vị thì OK. Thằng tui xin chuyển lời rằng bác Ba Phi nhắn thằng Hải Phòng ráng chút nữa nhưng là mầy đừng bị giống anh Cù nghen mậy, đừng sơ suất đến độ chúng cho đi nghỉ dưỡng du lịch sinh thái rừng thiêng nước độc, nơi phò phạch có đéo khí tồn bại não nghen con.

Ối mà hơi đéo lo mệt, thứ văn ngôn của mầy biểu hiểu thì phải hiểu vậy chớ mầy xài thứ từ ngữ đó thì nếu muốn cũng đâu thể xài làm chứng cứ cho đặng? Vậy sợ đéo?

Quên nữa, bác Ba Phi khen mầy xài cụm từ tổ kiến thiệt đắt. Ráng nha mậy.
(Nói thêm:
- Là phuongngugia tui theo lối nói của thằng bựa, nghe rõ ra hỏng ổn, bà con nào đọc rồi thấy khó chịu xin thông cảm bởi tui nói riêng với nó.)


2. Còn vướn đề thứ hai, là do rảnh quá hỏng chiệng mần vậy nên thằng tui học đòi đàn anh thích nổ truongduynhat để coi hit tức số ngưởi truy cập, tui tẩn mẩn từ chiều 16/1/2010 rồi đặt vô trang của mình đặng có đếm với họ.

Tính ra nay 18/2/2010 tức là đã 32 ngày, trừ hai ngày 30 với mồng 1 tết Nguyên đán hỏng tính bởi ngày đó ai rảnh mà bờ lốc bớ liếc khỉ khô gì.

Coi thử nào, 30 ngày đêm đặng 1.287 lượt đọc, tức là cũng có bà con lỡ vô rồi chịu khó nghe phuongngugia tui nói gì.

3. Thằng tui từng coi kênh VTV3 phát chương trình kêu bằng Ba Giai Tú Xuất chi đó thiệt cứt, giọng thằng nhà quê lại tỏ ra giọng dân trên phố nhại giọng quê khiến nghe càng bốc mùi kinh khiếp. Vậy lại là chương trình chiếm nhiều thời gian chớ chẳng vừa.

Thằng tui từng đọc đâu đó trên mạng một gã nọ khoe tằng tổ y ta ngồi xuồng cùng Lý Công Uẩn xuôi dòng đậu bến Thăng Long mà lập nghiệp, y là một trong số mấy vạn dân kinh thành hồi bảy chín bị xô rượt tuốt luốt ra biển nơi xứ người nhiều chục năm giờ mới đặng về chốn cắt rún, vậy chớ về quê rồi chưa kịp thương thương nhớ nhớ nơi chôn nhau y ta thở mà than ôi chao Hà Nội xưa đâu mất còn Hà Lội nay lần tìm gõ cửa hàng xóm xưa thì nếu hỏng phải đứa nhà quê nhe răng cải mả hỏi tìm ai thì cũng là thằng trọ trẹ mở cửa chìa bàn răng nạo dừa ra trả lời choa nỏ biết. Y ta lơn tơn xà quần quanh quẩn ba trăm sáu chục phố phường hồi lâu rốt cục hỏng biết căn nhà xưa của mình chừ nơi mô.

Thằng tui từng nghe kể rằng sau rốt, do lòng nhớ quê da diết thôi thúc gã nọ đành đi kiếm bác Ba Phi để hỏi Hà Nội Thăng Long xưa giờ còn hôn mà kiếm hoài chẳng đặng.

4. Lại nói, thằng tui từng biết chủ nghĩa xã hội là một thứ chủ thuyết, nghe giang hồ đồn rằng nước nào muốn xài phải xào nấu nêm nếm cho phù hiệp với đặc thù của xứ đó, còn ăn rồi thì ráng đợi chừng bảy tám trăm năm chi đó sẽ đặng tiêu hóa tốt khi ấy sức phẻ kể như rồi, tỉ như nếu xài tại Liên Xô thì phải thêm gia vị kêu bằng Lê-nin nít, qua Trung cộng thì phải chế cái thứ Mao ít vô trộn đều cùng lưu huỳnh rồi măm măm, giả tỷ tụi Nam Phi muốn ăn phải thêm bột kim cương trộn cùng lọ nghẹ rồi đem hấp tái, còn là đám Ả Rập nếu thưởng thức bắt buộc phải chế thêm hỗn hợp dầu mỏ pha dầu chùi súng cho đúng khẩu vị, bla… bla.

Ở xứ nọ, một đám người xuất thân từ bần cùng sanh đạo tặc đâu biết là món dở mà tụi cộng sản đông âu ăn rồi mửa ói thấy mụ nội tiếp đó bị ngộ độc mà rủ nhau chết sạch, lũ nọ hí hửng mang dzìa bắt đám dân đen nuốt trọng muồn lòi bảng họng…

Lại nói lũ người xấu nhập khẩu món chủ nghĩa xã hội trộn với ruốc Nghệ còn nêm thêm mắm Quảng mới đây lại ăn kèm ham bơ gơ với uống Cô ca… bà con mình tám chục năm bịt mũi há miệng trợn mắt nuốt giờ sắp xí lắc léo hết trọi rồi.

Lị kí lói li ngọ nghe

Trang Dân làm báo vô tình xô mấy anh già chủ xị trang bô xít vờ nờ vô thế dễ chết vì một cơn đột quỵ đây mà, ai đời nó lại đăng một entry nội dung nêu thắc mắc bự rằng nếu bọn thù địch nước ngoài đã phỏng vấn lại đăng tải các lần trả lời phỏng vấn của tên Cù Huy Hà Vũ cùng việc truyền bá các tài liệu phản động của thẳng lên các trang mạng và đã bị cáo trạng chỉ rõ tên tuổi, vậy cách răng trang bô xít vờ nờ cũng từng đăng không sót bài nào, tức là phát tán tài liệu của tên Vũ mà cáo trạng lại tảng lờ hỏng đá động mặc dù vụ án phản động này nhất khoát hỏng thể bỏ lọt bố con thằng nào có mắc mớ dù chỉ tí xíu.

Sau khi lên giọng phân tích này kia nọ tùm lum, trang nọ cấy một phát kể là giúp mấy anh già ăn cứt gà sáp cho ngon: “Thử hỏi bây giờ các cụ của trang Bô Xít tuổi đã cao, một lần dũng cảm bla… bla... (http://anonymouse.org/cgi-bin/anon-www.cgi/http://danlambaovn.wordpress.com/2011/02/16/d%E1%BA%BFn-luc-ph%E1%BA%A3i-noi-len-l%E1%BB%9Di/#more-38116)

Hic, xúi giống chi hỏng xúi lại xúi người ta đòi ở tù, mà nếu bị giam tù trong chế độ này thì… trời đất thánh thần ơi.

phuongngugia tui võ đoán hẳn là từ sáng nay bài của trang nọ được bốt lên thì mấy anh già đầu têu trang bọ xít đọc rồi trống ngực đập thùng thùng, bụng than thầm ối giời, đứa nào ác quá vậy, các cụ vừa ăn bánh chưng, thưởng hoa đào, lòng còn lâng lâng chén rượu xuân mà thằng lào lại xúi chúng ông xin đi tù à, láo, thằng này láo quá.

-------------
Lời bàn của bác Ba Phi cùng nhà phê bình Mao Tôn Cương:
Bác ba Phi nói:
- Thiệt ra từ khi cáo trạng tung lên mạng mấy cha quản trị trang bô xít toàn thứ kinh luân một bụng chữ nghĩa tận răng ắt dư biết nếu thằng Cù bị xử là có tội thì mấy chả đương nhiên bị túm gáy vì can tội phát tán lưu hành tài liệu phản động. Hổm rày mấy chả nín khe là do sợ chớ có chi khó hiểu.
NPB Mao Tôn Cương nói:
- Cáy lày ngọ hoong dám ý kiếng lơ, lị kí lói, ngọ hỏng dám kiệng thủ tiếng co lo. Hầy a, lị kí lói li ngọ nghe mà.

Triệt để

phuongngugia tui biết rõ có vài công việc đòi hỏi phải có kiến thức chuyên sâu mới giải quyết được trong đó có ngành tài chánh ngân hàng, thiệt hỏng thể hiểu một chú trợ lý, với công việc chuyên môn là hầu hạ đổ bô đấm lưng bóp cẳng mà đột nhiên chủ nhơn giao nó quản gia tiền bạc thì nó kham sao nổi, mở ngoặc, hồi xưa ông ngoại tui là một hương chức trong xã Thanh Trì (Hà Nội) là thứ chức việc làng tép riu vậy chớ đi đâu cũng có thằng đầy tớ nhỏ cắp tráp trầu cau thuốc lào theo sau hầu điếu đóm, nói vậy đặng bà con rõ thằng ở đợ chỉ quen gánh nước bửa củi, đóng ngoặc.

Trong phim cổ trang phát trên “ti gi” kể chiệng nhà Thanh bên Tàu, khi Tứ a ca lên ngôi cửu ngũ rứa là thằng Lý Vệ điếu đóm của Ung Chính gia cũng đặng sắc phong hàm nhị phẩm lãnh chức tống đốc cai trị tỉnh Chiết Giang trù phú rồi cứ việc chiểu theo ý chủ nhơn cùng cách riêng của mình mà nó mần tới tới.

Theo lịch sử VN thời a coòng thì hồi nẳm có tên họ Lê nọ cũng thứ cáp tráp chạy theo sau đít ngựa, bữa nọ khi đặng vinh hoa hỏng biết nó mần điều chi mà từ xứ sở Chuột túi xa xôi người ta chỉ ngay mặt nó mà la toáng cướp... cướp... thì bà con mình mới hay thằng đó thứ sâu mọt đục khoét.

Hổm rày bác Ba Phi tưởng đâu thằng ở đợ lò heo đã lặng lẽ chết chìm rồi chớ, nhè lại thấy nó nghinh ngang xuất hiện còn bày đặt trả lời trả vốn cho một trang thông tin lề phải.

Dòm bản mặt nhơn nhơn của thẳng trong tấm hình, bác Ba Phi nhổ tọe bãi nước miếng nói:
- Mẹ, vụ thằng Cù thì tụi nó chưng ra một đống chứng cứ vu vơ quyết bla... bla, còn vụ thằng họ Lê thì như nhạc sỡi họ Tô từng biểu: “Mình cũng hay nói chuyện với các sếp công an, họ cũng biết rõ…, … nhưng thường khó có chứng cớ cụ thể, nên cũng chả làm gì được” (http://danluanvietnam.wordpress.com/2011/02/14/vac-sa-va-37-ph%E1%BB%91-ph%C6%B0%E1%BB%9Dng-ph%E1%BA%A7n-8-lu%E1%BA%ADt-phap-va-cong-an/), đó chú em mày thấy hôn, nếu là cùng băng đảng thì tụi nó quán triệt mà áp dụng triệt để như trong câu nói của cha già họ Tô, nghĩa là hỏng có chứng cứ cụ thể thì kể như rồi. Vụ thằng Sĩ dạo nọ là do tụi Nhựt Nhĩ Mãn hăm hung mới đặng chung thân án cho thằng thẳng. Chớ vụ Chuột túi đợt ni e hỏng mần chi đặng cọng lông dái nó đâu.

Nói tới đó, bác Ba Phi đổ quạu chửi thề "Đù má thằng... ơ... ơ... à... đù má thằng Mubarak".

Sao dám

Những đồng bào nào sống tại miền bắc Việt Nam hồi trước năm 1975 hẳn vẫn nhớ chương trình phát thanh quân đội nhân dân của đài tiếng Việt Nam phát thanh từ Hà Nội thủ đô nước Việt Nam dân chủ cộng hòa mở đầu với nhạc hiệu cùng lời dạy của bác Hồ kính yêu rằng:
Quân đội ta,
Trung với nước, hiếu với dân.
Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua,
Kẻ thù nào cũng đánh thắng.


Đảng ta do bác Hồ trực tiếp thành lập và dạy dỗ rèn luyện, bác đã dẫn dắt đảng ta lãnh đạo nhân dân đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác, theo lời dạy của bác chúng ta đã đánh đuổi đế quốc Mỹ xâm lược để giành được độc lập hoàn toàn về cho nước nhà.

Người Hà Nội trước bảy lăm còn nhớ trên tường nhà, công sở, trường học dán đầy các khẩu hiệu bằng giấy nền đỏ chữ vàng in những lời dạy của bác như:
“Hễ còn một tên xâm lược trên đất nước ta thì ta còn phải chiến đấu quét sạch nó đi”.

Hay là:
“Mỗi người làm việc bằng hai”:
"Tất cả cho tiền tuyến"

Hoặc là:
“Còn non còn nước còn người
Thắng giặc Mỹ ta sẽ xây dựng hơn mười ngày nay”

Rồi thì:
“Chúng ta thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ”.
 
Và con nhiều nữa…
 

Nhớ lại, từ các ủy viên BCT của đảng tới các cháu bé, nghĩa là từ ông già trên sáu mươi tuổi tới thiếu nhi lớp mẫu giáo đều kính mến đồng loạt gọi BÁC HỒ là bác rồi xưng cháu, trong những cuộc mít tinh hàng nghìn người hăng hái giơ tay hô vang “bác Hồ muôn năm”. Còn người dân nếu có vinh dự được gặp Người thì già trẻ lớn bé sẽ được chia kẹo rồi vui sướng cùng nhau cất tiếng hát bài “Kết đoàn chung ta là sức mạnh…” theo sự bắt nhịp của bác.

Nói mới nhớ, thời đám chuyên gia Trung quốc qua giúp đỡ đủ thứ cho ta [1] (hồi đó tui nhỏ quá không nhớ được bao nhiêu, chỉ nhớ các cô chú là chuyên gia TQ ngày nào cũng vô nhà bà ngoại tui chơi [2], họ rất vui vẻ đùa giỡn với đám nhóc tỳ tui tui và rất lễ phép với bà ngoại tui), khi đi ngoài đường mà các cô chú chuyên gia TQ và bà con mình gặp nhau thì hai bên đều vui vẻ giơ tay chào nhau còn miệng hô lớn “Mao chủ xỉ oan xuê” [3], sau này khi chuyển về sống tại Khu tập thể Kim Liên, khi gặp các chuyên gia người TQ tui cũng bắt chước chào lớn tiếng rồi xin huy hiệu Mao Trạch Đông.


Lại nói, bác đã dạy như vậy thế mà sau khi bác mất rồi thì ai đó sửa chữa thêm bớt thế này:
Quân đội ta,
Trung với đảng [4], trung với nước, hiếu với dân.
Sẳn sàng… [5],
Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua,
Kẻ thù nào cũng đánh thắng.


Sao dám thêm bớt vô lời dạy cũng là di ngôn của bác.


------------
 
Chú giải:
- [1]: Theo ông Dương Danh Dy (nhà cựu ngoại giao) thì đã có thời sự giúp đỡ của các chuyên gia TQ là rất vô tư trong sáng, theo tui nhớ thì các cô chú là chuyên gia TQ trong đó có người biết tiếng mình ngày nào cũng vô nhà bà ngoại tui chơi, họ đều rất vui vẻ chơi đùa với lũ nhóc tụi tui và rất lễ phép với bà ngoại tui.
- [2] Bà Hương Kim (tức bà Hoàng Thị The), ngụ xóm bãi xã Thanh Trì, huyện Thanh Trì, Hà Nội. Bà The là người có công nuôi giấu đội tuyên truyền giải phóng thành phố Hà Nội thời kháng chiến chống Pháp.
- [3]: Sau này lớn tui mới biết nghĩa của câu đó là "Mao chủ tịch vạn tuế", hiểu theo theo tiếng mình nôm na là Mao chủ tịch thọ mười ngàn năm. Hic, một câu tung hô theo kiểu "bệ hạ vạn tuế" thường thấy trên phim cố trang. Theo đơn vị đo lường toán học mà phuongngugia tui biết thì 1 vạn
là mười ngàn (thay vì nói 10 ngàn thì chú chệt gảy bàn tính nói là 1 vạn), còn 1 muôn (cách gọi 1 đơn vị đo lường cổ TQ) thì là 1 trăm ngàn, ôi chao còn gấp 10 lần Mao "chổi xể" (người miền nam kêu cây chổi xể bằng chổi chà).
- [4] Phần chữ có gạch chân này là thêm vô sau này, chứ không phải lời dạy của bác Hồ.
 
- [5]: Do hỏng để ý nên tui hỏng biết cụ thể phần này người ta thêm ra sao, chỉ biết chắc chắn rằng lời dạy của bác đã bị thêm lời.

Ô hô

…xuống đường… xuống đường… đập tan bao xích xiềng…”.

phuongngugia tui nhớ năm 196 mấy tới 197 mấy hồi nhà còn tại số 51 - 53 phố Ngô Quyền, thuộc khu phố Hoàn Kiếm, Hà Nội cũng là trụ sở cơ quan Bộ Văn hóa, cái loa phóng thanh treo trên cây trong cơ quan phát chương trình của đài tiếng nói Việt Nam thường nói này nọ về chuyện xuống đường biểu tình, tranh đấu của sinh viên, học sinh cùng đồng bào miền nam trong vùng tạm chiếm của ngụy quyền Sài Gòn, chương trình phát thanh đó luôn kèm đủ thứ bài hát và một bài nội dung có cả vài câu như nói trên mà giờ tui không nhớ tựa bài hát là gì, hic, nhớ thế quái nào đặng vì hồi đó tui chỉ là thằng nhóc tì được đâu chừng tám, chín hay mười tuổi, chỉ là do ngày nào cũng nghe loa phóng thanh suốt ngày ra rả trong thời gian dài nên nhớ vậy thôi.

Lại nói, qua những sự kiện vĩ đại vừa xảy ra tại Cộng hòa Tunisia và cộng hòa Ai Cập, cuộc xuống đường quyết liệt của dân chúng rốt cục đã khiến hai chú tổng thống độc tài không còn cách nào khác hơn là buộc phải giơ tay xin hàng. Bác Ba Phi gật gù kết luận rằng để có kết cục đó là nhờ hội đủ các yếu tố:
1. Phong trào đòi dân chủ mạnh mẽ của nhân dân.
2. Áp lực của lãnh đạo các nước tự do trên thế giới.
3. Lãnh đạo Quân đội ngả về phía nhân dân.

Bác Ba Phi nói vậy khiến thằng tui nhớ lại hồi 199 mấy, anh em ngồi nơi cửa hàng bán đồ cổ của tui tại số 24 Ter Đồng Khởi tán dóc, với vẻ mặt cùng thái độ khi nói chuyện lúc nào cũng như đang cãi lộn với ai đó của thằng anh kết nghĩa với tui là một sĩ quan biệt phái đặc trách thuộc tổ chống gián điệp biệt kích hay gì gì đó, Thủy “bọ” từng tuyên bố:
- Bây giờ mà Mỹ nó vào thì cứ gọi là bla… bla...

Thằng Út chen vô ồ ề hỏi:
- Sao vậy hả anh, em tưởng bla… bla ?

Đồng chí thiếu tá lên đời thằng em vợ tui:
- Mấy cha đó bây giờ ăn thì ăn ngon, uống toàn rượu xịn, ngày nào cũng rượu ngon thịt béo nên thân thể béo tốt bụng to kễnh, còn ở thì ở nhà biệt thự, tối ngủ giường nệm máy lạnh sung sướng quen mẹ nó rồi, mà địa đạo Củ Chi thì người gầy ốm mới chui qua được, bla… bla…

Ô hô. Mẹ kiếp tiên sư… con thị Nở.

Vụ thằng Cù giờ đã có bọn phản động thù địch nước ngoài xía vô, tay chúng giơ thiệt cao cái quốc tịch của bọn tư bản đế quốc, miệng chúng leo lẻo hô cái gì mà Liên hiệp quốc tuyên ngôn bla.. bla… rồi còn đòi tham gia này nọ. “Mẹ cha nó, tụi bay mà là lũ dân đen đang dưới sự cai trị của chúng ông thì ông truyền đời cho mày biết cứ gọi là tù mọt gông. Thằng Chí Phèo đâu mau ra nghe quan dạy đây, mày có miếng võ ăn vạ nào theo kiểu vừa tự rạch mặt vừa la làng nước thiệt hay, thiệt lạ hoặc thiệt độc đáo thì tham mưu cho quan với, khỏi nạn này ông thưởng cho mày bữa rượu thịt chó đoàng hoàng, thịt chó được quay ở làng Vũ Đại da vàng óng thơm nức mũi nhắm cùng với rượu tây ngon tuyệt của bọn tư bản hẳn hoi chứ không phải loại rượu quê mày vẫn uống đâu nhá. Quan hứa sẽ thưởng thêm cho mày ba hào. Nhá”.
------------
Chú thích:
- Hình minh họa trên là chôm đỡ trong trang http://giagiacorp.com/Vina/About/Home/ của thằng Diên “ruồi”.

So sánh

Khởi đầu là đọc bài viết (http://doanhnhansaigon.vn/online/cntt/tieu-diem/2011/02/1051692/bi-mat-su-thanh-cong-cua-mot-blog/) nói về sự thành công và đã được mua với giá rất nhiều triệu đôn xanh của một trang blog trong trang báo Doanh nhân Sài Gòn online (http://doanhnhansaigon.vn/), phuongngugia bỏ công vô trang http://directory.sootle.com/website-worth lụi hụi tiến hành so sánh giá trị quy ra thóc của vài trang bờ-lốc Việt, mời bà con coi chơi.

1. http://phuongngugia.tk là trang của thằng tui, để có nơi nói đủ thứ chuyện cho sướng miệng theo suy nghĩ từng thời điểm mà không nhất thiết bày tỏ quan điểm.
- Giá USD: 6

2. http://vn.360plus.yahoo.com/an_hoang_trung_tuong, qua lời kể thì chủ nhân là cựu thủy thủ viễn dương mà hồi 198 mấy toàn thằng dân Hải Phòng nổi tiếng một mét vuông bảy thằng ăn cắp, ăn nói trần trụi thô tục không thể hơn. Gái nào thứ ngoan hiền đọc nhằm thằng này dám bị ngộ độc văn chương (may cho đám gái Nẫu và gái Nam nếu lỡ đọc chưa chắc hiểu nghĩa ngôn ngữ của thằng này) . Nó đã nhắc nhở mà. Nói thêm, tâm trạng nếu vui vẻ mà đọc thằng này thiệt sướng bởi cách xài ngôn từ mất dạy hết cỡ của nó làm tui nhớ lại một thời nhóc tì quậy phá nhảy tàu điện móc túi, ăn nói cũng in hệt vậy. Bà con nào là cuối 5X đầu 6X gốc Hà Nội hay Hải Phòng dạt vòm về HN thời trước bảy lăm... OK chớ ?
- Giá USD: 1.736

3. http://www.truongduynhat.vn, chủ nhân thuộc lớp khoái xưng tên ưa làm nổi lại đang có mơ mộng đớp tiền thiên hạ bằng quảng cáo trên blog. Trước từng to mồm xạo ke rằng trang bờ lốc của mình trị giá cả triệu đôn xanh (?!).
- Giá USD: 8.345

4. http://basam.info, một trang chuyên điểm tin, chủ nhân hãnh tiến, trước xài hình arvatar thiệt âm binh, đợt ni ăn nói không còn hợm như kỳ trước.
- Giá USD: 10.358

5. http://phamvietdaonv.blogspot.com, chủ nhân đang cố khiến trang blog của mình trở thành trang mạng chuyên về chính trị nhưng lại quá nặng mùi lá cải, quan điểm CT thì gần như muốn tỏ ra công khai đối lập với bác.
- Giá USD: 15.572

6. http://www.vietnamnet.vn/vn/index.html, có mặt tại đây chỉ là để so sánh.
- Giá USD: 26.031

7. http://quechoa.info, chủ nhân cũng sướng vụ chánh trị chánh em lắm lắm nhưng do ớn… nên "vừa đéo vừa run", hồi này hết dám mở cửa xúi thiên hạ nói tùm lum.
- Giá USD: 29.647

8. Blog http://www.rfavietnam.com , có mặt nơi đây để làm cơ sở so sánh.
- Giá USD: 30.696

9. http://blogcogaidolong.multiply.com, lá cải chánh hiệu con nai vàng có cầu chứng tại tòa. Chủ nhân tự xưng nhà báo, moi tin tốt, nhưng khi đăng tin do cách thể hiện thiếu khách quan nên dính tai vạ từa lưa.
- Giá USD: 30.818

10. http://boxitvn.blogspot.com, trang này rõ ra chống đối bác vậy chớ luôn miệng bai bải em chả phải, em chả phải…
- Giá USD: 47.391


Đặc biệt là đại ca: http://www.nhandan.com.vn/#ziQIDmWCGGZm , xem hình dưới đây:
- Giá USD: 0

Bằng trắc bằng, trắc bằng trắc.

Tình hình là thế này, cũng do chuyện khắp nơi giăng đầy những cái băng đờ rôn đỏ chóe cứ lừng lững trên đầu thiên hạ với hàng chữ mừng đảng mừng xuân mừng đất nước, giới giang hồ hắc bạch lưỡng đạo khắp đại giang nam bắc phản ứng la toáng rằng đảng của mấy người thì mấy người cứ việc tung hô chớ mắc mớ chi tới tui mà đi ra đi vô cứ phải chui qua mảnh vải xấu ỉnh hoài dzậy.

Đường chủ Pháp luật đường Phạm Phú Tâm cải trang vi hành trên “xa lộ quép”, tới đâu cũng nghe các nhân sĩ giang hồ oán thán thì động lòng mới sai đàn em Phan Mai viết bài “Đặt dân tộc lên trước” (http://phapluattp.vn/20110207115448758p0c1013/dat-dan-toc-len-truoc.htm). Nhất tiễn xạ song điêu, trước là để biết đâu có ai đó đặt tờ báo lên bàn làm việc của tân TBT thì đời Tâm kể lên hương, hai nữa là cảnh tỉnh các giới giang hồ rằng thứ tự các chữ dán trên miếng vải là do quần cái trong lúc thi triển bị khinh suất do thói quen kinh niên chớ hoàn toàn chẳng phải cố tình định chọc ngứa thiên hạ.

Kỳ thực đám hảo hớn giang hồ đâu nhất thiết quan trọng tấm bandron cắt chữ dán giấy nội dung mừng cái giống chi đầu tiên, phuongngugia đồ rằng điều mà bọn giang hồ nhắm đích là bắt bẻ, bới lá tìm sâu cố tình khó dễ mấy chú tuyên giáo đặng thỏa cái sự "đấu tranh đòi dân chủ trong hòa bình".

Đọc qua các còm măng của bọn hào sĩ giang hồ để lại (http://donga01.blogspot.com/2011/02/hu-lau.html#links), bloger Đông A hóa ra là gã đâm hơi khi tửng tửng khoe tài thi luật hỏng nhằm nơi, tính thuận nước đẩy thuyền kiếm tí lợi lộc coi mòi hỏng đặng.

Sức manh

Chiếc đồng hồ nhà thờ chánh tòa Phú Cường

Bài này trước viết rồi nhưng có lẽ do lúc dọn dẹp nhà lỡ tay xóa mất vậy nay viết lại có thể sẽ không hoàn toàn giống Entry trước do không còn nhớ chính xác vài tình tiết.

Thằng Tý là lính của anh Sùng biểu tui rằng anh ơi em nghe nói nhà thờ ở Sông Bé có đồng hồ chuông nhưng em chưa nhìn thấy, anh ở thị xã Sông Bé vậy anh có vô nhà thờ đó lần nào chưa.

Tưởng gì chớ chuyện đó quá dễ vì nhà thờ chánh tòa Phú Cường thì gần ngay nhà tui ở Thủ Dầu Một, chỉ cách vài trăm mét. Căn nhà do tỉnh Sông Bé cấp cho ông già tui hồi ổng chuyển về công tác ở tỉnh đã đóng cửa bỏ trống cả mấy năm vì cả hai ông bà già tui về Sài Gòn ở với con trai lớn tức anh hai tui, chỉ lâu lâu tui lên lau quét một lần.

Buổi trưa tui chạy qua nhà bên Nguyễn Trãi ăn cơm với ông bà già. Cơm nước xong tui hỏi mượn ông già xâu chìa khóa cửa căn nhà ở Thủ Dầu Một rồi buổi chiều muộn chở thằng Tý đi Sông Bé.

Hồi đó 1992 dân Thủ Dầu Một còn nghèo lắm, nghèo thì nghèo chớ cái quán café - bia của thằng sĩ quan bộ đội là dân trọ trẹ đã giải ngũ gần cổng sư đoàn 7 bên Phú Lợi tối nào cũng rộn ràng bởi vì có đĩ. Loại gái nhà quê miệt Bình Long, Phước Long, lại lạc đâu một vài đứa giọng bắc kỳ đâu Đồng Nai qua kiếm sống, 1 dù 30 ngàn còn nguyên đêm thì năm chục, tui nhớ vậy…

Cho thằng Tý ra chợ ăn uống rồi tui chở nó qua Phú Lợi làm vài chai bia Sài Gòn, loại bia này hồi đó ít khách có tiền uống nên quán không dám mua để sẵn, chỉ khi nào khách kêu thì chủ quán mới chạy ra tiệm tạp hóa lấy về bán. Vừa uồng bia vừa bóp vú tới khuya, khi về tui chở theo một con bé về để đãi thằng Tý.

4 giờ sáng hôm sau tui ra nhà trước kêu thằng Tý thức dậy, súc miệng xong tui trả tiền rồi xe chở ba đưa cô gái về quán rồi quay lại nhà thờ. Dựng xe khóa cổ rồi hai anh em vô nhà thờ dự lễ nhất.

Chiếc đồng hồ có thùng bằng gỗ cao lừng lững đứng sát tường phía tay phải ông cha đang đứng trên bục cất giọng miền bắc với thanh âm trầm bổng êm ái ru hồn bầy chiên ngoan, hai thằng tui tui từ từ lấn tới vô hàng ghế thứ hai đứng khoanh tay mắt láo liên ráng coi cho rõ chiếc đồng hồ yêu quý, cái mặt của chiếc đồng hồ được làm bằng sứ mà dân trong nghề kêu bằng mặt men đã bị bể nát tùm lum. Hai thằng tui ráng dòm kỹ mong nhận biết còn bị hư gãy chỗ nào nhưng xa hỏng thấy rõ.

Mọi người cùng khoanh tay cúi đầu kính cẩn lắng nghe giọng cha sở nhẹ nhàng giảng kinh phát qua loa, là dân ngoại đạo nên tui chỉ biết rằng ông cha đang giảng về đức chúa Giê-Su….

Trong bầu không khí rất trang nghiêm trong nhà thờ, bỗng vang lên tiếng chuông đồng hồ thánh thót ngân nga hòa với tiếng rao ru hồn của vị chăn chiên… “Bốn chuông anh ơi”, thằng Tý choang một câu khiến cả nhà thờ giật mình như nghe phát đại bác , nhớ lại lúc đó tui như chết đứng sượng ngắt do bị hàng trăm cặp mắt ngó chòng chọc vào nơi hai thằng đang đứng, tui chỉ còn biết tảng lờ cúi đầu nhắm mắt ráng tỏ bộ làm tỉnh kể như hỏng quen biết dính dáng tới thằng ngu đang hoảng hốt như vừa phạm tội bị bắt quả tang. Liếc qua thấy thằng Tý bắt chước tui cũng cúi gằm đầu mà đứng như khúc gỗ. Giọng rao của vị linh mục lại nhẹ nhàng cất lên và thằng tui có cảm giác như mình vừa được cứu rỗi.

Ngồi nơi nhà xứ của nhà thờ chánh tòa Phú Cường, tui chắp tay cất giọng:
- Thưa cha, con xin cúng nhà thờ sáu trăm ngàn, cái đồng hồ này con mang về sẽ phải sửa rất nhiều vì nhông đã mòn chạy mất chính xác lại không có để thay, cái mặt đồng hồ thì bể hết vậy phải gò một cái bằng thiếc rồi gắn vô. Loại này giờ chỉ có giá trị là để chưng chơi nếu ai thích.

Kết:
- Cái đồng hồ thì thùng gỗ là chế lại nên tui bỏ lại nhà thờ, còn cái máy vừa mang về là tui sang tay cho anh Sùng ở cửa hàng số 58 Đồng Khởi lấy 2 triệu.

- Sau khi mua mớ đèn của nhà thờ Búng, tui tới nhà thờ Phú Cường hỏi ông cha quen (đã quên tên) rằng nhà thờ chánh tòa có còn đèn điện hay đèn cầy hồi đó không thưa cha, ông cha lắc đầu biểu không còn. Ông cha lại kêu tui biểu này con, cái đồng hồ ở Búng con mua tới 3 triệu mà đồng hồ ở đây con chỉ mua có 6 trăm ngàn, vậy con cho thêm nhà thờ đi. Thằng tui dạ dạ, sau đó biểu thằng Út ôm lên tặng nhà thờ một cái đồng hồ điện tử rồi lặn luôn.
 
Lên đầu trang