Home
  
Search từ khóa phuongngugia           English alternative text
Image alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text alternative text

Tìm trên Google.com         Tìm trong Site này

 Trước tiên xin hãy đọc lời ngỏ này 

Một mình mình biết

Trong ngôn ngữ hàng ngày tiếng Việt thường diễn đạt tùy theo từng ngữ cảnh cụ thể. Lại nói, thân thằng tui nhiều vợ thì bá tánh từng bàn thổi, người này thì biểu nó đào hoa, kẻ kia lại nói hắn bê bối…

Thiên hạ nói chi mặc lòng, riêng tui thì tự nhủ rằng nói như bá tánh thì con người ta có số, vậy rõ ra số mình khổ, chuyện nhiều vợ tui nào đâu muốn vậy, ngẫm lại tự thấy cũng chẳng hay ho chi, lại càng hỏng được đồng bạc nào khi mình có tiếng là thằng đàn ông hào hoa hay gã ngu phu cà chớn.

Đời tui tới chừng này từng coi ba người đàn bà là của mình, một đã bỏ tui mà mang con đi từ lâu. Ba người đàn bà, mỗi người sanh được cho tui một đứa con, đứa con gái đầu sinh năm 1984, nay 2009 cũng 25 tuổi, thằng con trai cưng sinh năm 1991 nay bước vô tuổi 18, còn đứa con gái út sinh năm 2008, nay hơn mười bốn tháng.

Lại nói, đứa con gái lớn của tui đã có chồng từ lâu và sinh hạ được hai đứa con gái. Hai đứa cháu ngoại của tui thì đứa lớn nay 6 tuổi, đứa nhỏ 3 tuổi.

Một mình mình biết, có những chuyện không thể nói cùng người khác ngoài vợ nhà, rứa thì:
Các mình có hiểu cho anh
Ban ngày nhiều mối tối đành nằm không


Hình ảnh phuongngugia chụp tháng 5/2009 - Sau hơn 3 năm ngồi một chỗ vì bị tai biến MMN :

Image

Sang tên di chuyển xe máy ký

Tui là một chiếc xe gắn máy hiệu Honciti có gốc gác xuất xứ từ Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa vĩ đại (theo tiếng Tàu mà dịch ra tiếng Việt thì vĩ đại tức là đuôi bự), tui là bà con bên nội mà bắn đại bác bảy ngày hỏng tới với bác Hồ Cẩm Đào, tui cũng là bà con bên ngoại gần, kêu nhau bằng… thằng, của chú Ôn Gia Bảo.

Nhưng những người chủ vì lý do quan trọng là hườn thuế đặng cướp kho lúa của Nhựt nên trong giấy tờ khai sanh của tui thì họ ghi tui là máy là của Trung Quốc sản xuất, còn tùm lum thứ phụ khác tùng như yên bửng dè ghi đông vân vân là của Việt Nam sản xuất, lại có giấy chứng nhận hẳn hòi của Trung tâm 3 đóng mộc đỏ chói (nói nhỏ nghe nè, tui còn biết hồi đó mấy công ty bán hóa đơn cho đám công ty nhập xe và phụ tùng bên Tàu về nhưng la om sòm rằng phụ tùng sản xuất tại Việt Nam, muốn vậy là phải chứng minh các công ty (ma) của Việt Nam sản xuất bằng cách mua giấy chứng nhận sản xuất đạt chất lượng của từng món phụ tùng, giá cả là năm mươi triệu (VND) một tờ giấy chứng nhận một hạng mục đó nha).
Nói thêm, vụ giấy chứng nhận này là do ông Nguyên “già” bật mí, ông Nguyên “già” thì bị bể và bị bắt ở Cần Thơ và từng được báo Công An đăng hình quảng cáo miễn phí, hỏng biết nay ổng đang nghỉ dưỡng ở khu du lịch sinh thái nơi rừng thiêng nước độc mô đó hỏng biết.

Lại nói, tui được công ty TNHH Đức Phương bán cho ông Văn Văn Vui ở Bình Dương, hóa đơn bán hàng ghi giá bán là năm triệu hai trăm ngàn. Ông Vui đó là dân mua bán xe nên ngày mô cũng cưỡi lên người tui, sau khi xài tui đã đời, chừng tui cũ mèm te tua dòm thấy ghê thì tui bị ông chủ lừa bán lại cho chị Nguyệt, cần nói rõ rằng cũng do thằng anh trai của chị Nguyệt là thứ quê mùa dốt nát nhỏ lớn chưa biết xe máy là chi nên lơn tơn ôm tiền đi tính mua xe cũ cho rẻ và bị ông Vui bóp cổ bán chiếc xe Tàu cũ nát hư gãy tùm lum giá bốn triệu chín.

Lúc này tui đã yếu lắm gân cốt lỏng móm rụng răng nên chạy hỏng nổi nữa, chị Nguyệt đó phải ói ra gần hai triệu làm máy, thay vỏ ruột, còn phải thay tùm lum thứ từ trong ra ngoài thì tui mới khỏe lại.

Chị Nguyệt đó dzìa thăm quê định nhân tiện sang tên tui từ chủ cũ qua chủ mới và rút hồ sơ giấy khai sanh của Honciti tui di chuyển từ tỉnh Bình Dương về quê nhà Nghệ An. Rứa là mọi rắc rối bắt đầu.

Giấy mua bán xe đã xong :

Thủ tục rút hồ sơ gốc cũng đã xong :

Khi nộp hồ sơ tại phòng CSGT (PC 26) tỉnh Nghệ An thì cán bộ thụ lý cho biết rằng :

1/- Trên Giấy mua bán, cho tặng xe chỉ có xác nhận hộ khẩu của người bán là không được.

2/- Phải là xác nhận chữ ký của người bán mới được cho đăng ký.

Và thế là hồ sơ lý lịch gốc của Honciti tui được gởi vô để xin xác nhận chữ ký của người bán. Từ UBND thị trấn Lái Thiêu, người ta hướng dẫn qua bên Công An để xin xác nhận chữ ký của người bán :

Sau khi hoàn tất việc xin xác nhận chữ ký của người bán thì Hồ sơ của tui lại được gởi hàng ngàn km ra Nghệ An.

Khi mang hồ sơ khai sanh của Honciti tui nộp lên phòng CSGT tỉnh Nghệ An thì vẫn được trả lời là hồ sơ không hợp lệ, và lần này, ông cán bộ thụ lý hồ sơ chiếu cố hoàn cảnh khốn nạn của tui nên đã đồng ý ghi rõ rằng ổng muốn yêu cầu cái thứ chi bằng giấy trắng mực... xanh :

Và, bộ hồ sơ gốc của Honciti tui thì sau những lần bị giở tới lật lui nay đã nhăn nheo vài tờ sắp rách lại phải được gởi vô Bình Dương để thực thi yêu cầu của người đại diện nhà nước. Cầm hồ sơ đi kiếm chủ xe cũ đã khó, nhờ họ đi ký lại càng khó, sau khi cũ yêu cầu ói tiền để… đi chứng. Vậy chớ khi ông Vui đi hồi lâu quay về biểu cán bộ của văn phòng UBND TT Lái Thiêu trả lời rằng UB không ký...

Vẫn chưa tới hồi kết nên hỏng biết rồi kết cục sẽ ra răng hè ? Chờ xem thử nhen, xem thử tui có được nhập hộ khẩu dzô quê bác hong, hay phải leo xe đò dzìa miền nam hén.


phuongngugia nói :
- Vụ đi chứng giấy ni cũng cần phải nói thêm, khi thằng Vui bị vợ nó sai cầm năm chục ngàn của phuongngugia đi chứng, một hồi lâu nó trở về biểu ở UBND không chứng, nó trả lại tui năm chục và nói rằng tui không giúp gì được anh đâu .
Đúng cách của phuongngugia nào giờ, thằng tui nhẹ nhàng hỏi thăm vợ chồng thằng Vui đó trụ sở UBND thị trấn Lái Thiêu tọa lạc nơi đâu…
Tui vừa vô thì thằng bảo vệ chặn lại yêu cầu tui phải dzìa nhà mặc quần đàng hoàng chớ mặc quần short thì nó không cho vô cửa Ủy ban. Tui đứng xuống xe giải thích rằng tui bị bịnh không thể đi đứng bình thường, xin mấy anh thông cảm…
Cán bộ văn phòng UBND phụ trách việc nhận chứng các thứ giấy sau khi xem thì nói rằng, UBND chỉ chứng thực hộ khẩu thường trú của người bán xe chớ không có quy định nào chứng nhận chữ ký vô giấy mua bán xe. Tui nghe thì biết hồi nãy thằng Vui nọ cũng bị con nhỏ này từ chối, tui nhẹ nhàng nói cô ơi, nếu nói là quy định thì xin cô hãy cho tui xem văn bản đó, hoặc cô có thể cho tui biết văn bản pháp quy quy định về việc chứng giấy mua bán xe như cô vừa nói là do cơ quan nào ban hành để tui về tìm coi thử.
Cô cán bộ VPUB tên Nguyệt ngẩng lên nhìn tui, giây lát sau nói rằng Ủy ban không thể chứng thực hai lần trên một tờ giấy được, vậy nay chú phải kêu chủ xe làm lại giấy khác rồi mang hộ khẩu chứng minh tới đây cháu làm thủ tục chứng cho chú và ghi theo ngày tháng như cũ…
Tui móc điện thoại gọi cho thằng Vui biểu nó rằng cô cán bộ kêu nó mang mấy thứ giấy tờ sau, một là một ờ giấy mua bán xe mới, hai là hộ khẩu và CMND tới UBND T/t Lái Thiêu...
Thằng Vui chạy xe tới thì nó vô và em nhân viên ủy ban tên Nguyệt kêu nó viết giấy này nọ, lát sau thằng Vui đó ra hỏi tui rằng làm sao cô Nguyệt đó chứng cho ông ông được dzậy, tui trả lời nó rằng anh biết không, tui đi vô phòng kia trình bày với ông sếp, ổng nghe rồi lại thấy tui đi đứng khó khăn quá, ổng tội nghiệp mới kêu cô kia biểu tui gọi anh đó, thằng Vui khều tui rồi chỉ một cha nào đó rồi nó hỏi tui có phải là anh gặp ông đó hông, mẹ, dòm thấy hai ba thằng cha đi tới đi lui tui biết cha nào là cha nào vậy nên tui ừa đại…

Và rồi cuối cùng đã chứng xong, thằng Vui nói nhỏ biểu tui đã hứa thì hãy đưa nó năm chục để nó cho người ta, thằng chó tính chơi gác tui, nhưng vì không biết có còn rắc rối chi nữa hay không nên tui hát tuồng rộng rãi móc túi đưa nó một trăm phòng sau lỡ lại còn phải nhờ nó vụ giấy tờ chiếc xe khốn nạn này nữa.

KẾT


Bữa nay, 04 tháng 5 năm 2009, tui nhận được điện thoại báo rằng có chút hoạnh họe nhỏ từ phía CSGT Nghệ An, lỗi lần này thuộc về phía Phòng PC 26 tỉnh Bình Dương, cán bộ giải quyết đánh máy PHIẾU DI CHUYỂN đã đánh máy sai tên huyện Nghi Lộc là Nghi Lợi.

Má con gái đã linh hoạt xuống giọng năn nỉ các đồng chí Công An... rồi cuối cùng chiếc xe máy đã được kiểm tra xong và hẹn chiều tới lấy bảng số

Chiều 14h tui nhận được điện thoại báo rằng CSGT không cho lấy bảng số rồi ông cán bô cảnh sát tên Chí còn thu lại giấy biên nhận hồi sáng với lý do là người cán bộ công an của Phòng CSGT tỉnh Nghệ An hồi sáng giải quyết sai nguyên tắc. Ông cán bộ CSGT nói rằng bây giờ tôi trả lại tờ PHIẾU DI CHUYỂN, còn hồ sơ xe thì chúng tôi giữ lại vì đã đánh số hồ sơ và nhập vô máy không thay đổi được, yêu cầu phải bổ sung PHIẾU DI CHUYỂN khác của CSGT tỉnh Bình Dương ghi đúng tên huyện Nghi Lộc rồi mang tới đây chúng tôi sẽ cấp bảng số và Biên nhận hẹn ngày tới nhận Giấy Đăng ký xe này .

Và, một lần nữa hồ sơ lại được gửi chuyển phát nhanh vô Bình Dương.

Hếếết... biếếết...

Cảnh báo về tai nạn giao thông

Tình hình giao thông ở xứ mình nay lộn xộn quá...


... người tham gia giao thông coi thường tính mạng của bản thân...


... ý thức bảo đảm an toàn tính mạng khi tham gia giao thông không có...



... rất nhiều ngườì điều khiển xe cơ giới thiếu ý thức giữ an toàn, không tuân thủ Luật giao thông khi tham gia giao thông...





... nhất là những người điều khiển xe máy...





... người điều khiển xe đạp cũng coi thường mạng sống của mình và của người khác...

... và hậu quả thương tâm đã xảy ra...


Trưởng phòng kỹ thuật của SJC cũng bị “múc”

alternative text
Nhớ, hồi đó sếp phụ trách kỹ thuật của công ty vàng bạc đá quý tp Hochiminh (SJC) là ông Tuấn “điếc”, thằng lùn kênh kiệu vì biết mình là nhân vật quan trọng…

Nhớ, thằng cha Tuấn “điếc” thuê nhà ở ngã sáu Saigon (nay kêu là ngã sáu Phù Đổng) rồi mở cửa hàng tư nhân mở dịch vụ check đá quý đầu tiên ở Saigon.

Bữa, anh Hải “voi” rủ tui mang viên đá Ruby mà ảnh mới mua được tới nhờ Tuấn “điếc” check bằng máy. Tui cầm viên hàng coi rồi biểu anh ơi, viên này là thiệt rồi mà anh đi check làm chi cho tốn tiền, ông Hải “voi” giả điên mà lắc đầu biểu tao muốn check bằng máy cho chắc ăn… Hic, hàng mua rồi, trả tiền rồi mới biểu tao phải vô coi bằng máy cho chắc, mẹ, rõ đồ thằng đàn anh xạo ke .

Ông sếp kỹ thuật của SJC giơ tay đón viên đá mà anh Hải “voi” đưa cho, bước vô ngồi trên cái máy bự in hệt máy Photocoppy, hý hoáy một chặp, Tuấn “điếc” quay ra cầm tờ giấy in các thông số kỹ thuật mà máy vừa in ra, miệng nói đây là đá Spinel…

Trời đất, mặt ông Hải "voi" lúc đó dòm ngu hẳn mà hỏng dám mở miệng nói chi, ảnh nhìn tui như muốn mong tui sẽ nói chi đó giùm ảnh, tôi quay qua nói với Tuấn "điếc" ông thầy ơi, cái máy của anh sao kỳ vậy trời, viên hàng này mà biểu Spinel thì chết cha người ta rồi còn gì, anh hãy coi bằng con mắt nhà nghề của anh đi và nói viên này là hàng mềm hay hàng cứng... Thằng Bắc Kỳ zoóng nhà quê tướng lùn cỡ... thước rưỡi giở bản mặt tỉnh rụi mà nói khơi khơi rằng tôi không biết, là do máy báo vậy mà… Thiệt rõ đồ thằng cà chớn. Hải "voi" móc hơn trăm ngàn tức là mười đô để trả tiền cho Tuấn "điếc" mà tui biết trong bụng ảnh tức lắm.

Khi hai anh em ngồi uống cafe trong sân Billar Kỳ Mã ở Nguyễn Du, anh Hải “voi” bi giờ mới xả lũ hậm hực xổ nho chửi thề om sòm tùm lum, ảnh la cái máy của cha Tuấn “điếc” đó là máy dỏm, viên Ruby của tao vầy mà biểu là đá Spinel thì hết nói... Ảnh còn biểu thằng Tuấn "điếc" nổi tiếng mà tình thiệt chắc là đồ hỏng rành nghề vân vân... tui ngồi nghe trong bụng cười thầm mà im lặng.

Nhớ, năm 1997, có bữa tôi trở về Saigon, trên người còn nguyên bộ vó quê mùa nghèo xác ra Mây Hồng ngồi uống café sẵn coi tụi làng đá làm ăn sao. Chợ đá lèo tèo vắng ngắt chỉ có vài ba thằng ngồi uống trà đá ngáp vặt chờ khi tới giờ trưa đói bụng mà đi ăn cơm, tức không có bất kỳ hoạt động mua bán chi hết. Hỏi ra thì nay tụi nó tản chia ra mà ngồi nhiều chỗ, một đám vô khu chung cư mới xây trong hẻm Đồng Tiến, có đám kéo vô chợ An Đông…

Tôi thấy có thằng nào đó cầm một lô nhỏ Aquamarine đổ ra bàn mà ngắm nghía, tôi xáp vô hỏi anh bán lô này nhiêu vậy, giao tôi đi bán nha, thằng nhóc hỏi anh là ai tôi không biết, tôi trả lời nó rằng tôi cũng ở đây mà, chỉ vô đám thằng Coỏng, thằng Đức, thằng Vinh “mập”… mà tôi nói mấy anh này biết tôi hết mà chớ đâu lạ, tôi tên là Phương, ai cũng biết tôi hết, sáng mai anh ra tôi trả hàng hay trả tiền đừng ngại.

Thằng nọ gật đầu nói tôi giao cho anh là năm chục đô đó nha…

Sau khi ra Lê Thánh Tôn tính lắc kiếm ít tiền café, gặp thằng An thì nó giở đòn phép nói anh Phương ơi đá này lên hàng bán không cao mà ngâm vốn hơi lâu nên em chỉ dám mua cỡ năm chục thôi…

Tôi quay về Mây Hồng ở đường Lê Lai nói với thằng chủ lô hàng rằng lô đá này anh tính tôi chẵn năm trăm ngàn nha, tôi bán năm mươi đô thì lời được chút tiền lẻ… thằng nhóc lắc đầu nhứt định đòi đúng năm chục đô mới chịu.

Tôi sực nhớ tới thằng Dũng là thằng chuyên khắc tượng đá Ruby nhà nó ở hẻm đường Nguyễn Trãi ngay ngã ba Nguyễn Trãi-Nguyễn Cư Trinh, tôi nhớ nó còn rất nhiều thứ thủy tinh kêu bằng thủy tinh núi lửa màu xanh biển lợt giống in thứ đá Aquamarine này, tôi vô nhà thằng Dũng, nó chào hỏi tíu tít nói anh Phương đi đâu lâu quá em không thấy, hồi này anh sao rồi, tôi nói Dũng ơi cái thứ thủy tinh núi lửa của mày đâu hết rồi lấy tao vài miếng, thằng Dũng kêu đệ tử ra sau lấy một cục bằng cổ tay người lớn, dài chừng hơn tấc, nó đưa tôi và hỏi cỡ này được không anh, mà anh tính làm chi vậy. tôi cầm viên “thủy tinh núi lửa” cưa ra làm ba viên lớn nhỏ không đều nhau, viên bự nhứt cỡ chừng ngòn tay út rồi đưa vô đá mài tạo hình lục giác của đá Aquamarine, mài xong tôi kêu tụi nó bật đèn khò mà đốt cho mấy viên đó thiệt nóng, xong rồi tôi múc ca nước từ vòi kế bên rồi lấy tay nhúng nước mà rẩy nhẹ vài giọt lên, ba viên thủy tinh lập tức nứt toác tùm lum hệt như đá Aquamarine…

Tuấn điếc cùng bà vợ đang mướn cửa hàng trên đường Lê Thánh Tôn, tôi bước vô tảng lờ như người không quen hỏi bà chủ chị ơi chị có mua hàng này không vậy, bà chủ tiệm đưa tay đón bịch nylon đựng lô hàng lộn xộn giả thiệt rồi quay gọi ông chồng, vì tôi với Tuấn "điếc" trước chỉ biết mặt nhau chứ không từng mua bán gì vì thằng này là thứ nghèo rách toàn mua hàng lôm côm rẻ tiền rồi lên nhẫn nữ trang để lừa khách nên tôi không thèm biết tới nó. Thằng Tuấn “điếc” bước ra nhìn tôi có vẻ ngờ ngợ nhưng có lẽ nó không nhớ hoặc do thấy tôi làm tỉnh như không quen biết nên nó làm thinh mà cầm lô hàng coi, mẹ, nói chi thì nói, sếp kỹ thuật chuyên môn xác định đá quý thiệt giả của công ty vàng bạc đá quý thành phố Hồ Chí Minh làm gì mà hỏng nhận ra thằng tôi, có thể cũng vì vậy mà nó hỏng thèm hay hỏng thể trước mặt tôi lại móc đồ nghề ra để thử mấy viên đá rẻ tiền... nên cuối cùng thằng Tuấn "điếc" lừng danh đó cũng bị tôi "múc" một vé thêm mười đô.

Bữa sau, tôi ra Mây Hồng thì thấy thằng hôm qua chờ sẵn, thấy tôi nó nhìn dò hỏi, tôi kéo ghế ngồi rồi nói anh ơi tôi gởi người ta bán mà chưa lấy tiền, để rồi tôi gặp người ta rồi mình nói sau nghe anh. Thằng nhỏ nhìn lom lom nói anh nói vậy tức là anh đã bán rồi mà sao không trả tiền cho tôi. Tôi nói là anh nói chi vậy, để tôi gặp người ta, nếu chưa bán thì tôi sẽ lấy hàng về trả cho anh, anh hỏi mấy người này đi tôi nói chưa bán tức là chưa bán mà. Thằng nhỏ nói anh nên biết tôi là đệ tử của anh Hải già đấy. Mấy thằng anh em ngồi quanh đó nói ông Phương ông ấy nói cứ chờ thì cứ chờ đi, làm chi mà dữ vậy mày. Thằng nhỏ nói tôi mới gặp anh nến tôi không biết anh, tôi chỉ hỏi rằng hàng của tôi đâu, nếu anh không có hàng thì phải xuống tiền trả tôi năm mươi đô. Tôi nói này em trai, xin chút tiền lẻ mà mày không cho, mày khó tánh quá thì chịu khó chờ rồi lấy tiền nghe em, mày đi về hỏi Hải “già” rằng anh Phương “cận” là ai nhé…

Xếnh xáng check đá quý bằng máy… soi vi trùng

Một vị khách quen của dân làng đá là “sen sân pào trân” tức “bảo đảm” tiên sinh, tên họ là gì thì dân làng đá không ai để ý, nghe nói khi mua hàng hắn thường hỏi người bán có bảo đảm không, mẹ, thằng lùn giả điên, đi mua đá quý mà nó luôn miệng hỏi người bán có bảo đảm cho hắn rằng hàng ông bán cho tôi ông có bảo đảm là hàng thật ( nì dẩu pào trân trơ cơ sư chân tơ we tung xi). Dĩ nhiên là bảo đảm chớ, một sự bảo đảm bằng miệng để rồi lấy vài vé thì thằng nào mà không bảo đảm, lại còn hào phóng là đàng khác… nhứt là hàng bán cho xếnh xáng toàn là bom đạn tức thủy tinh màu xanh đỏ mài giác thì bảo đảm mấy mà chả được.

Bữa, mấy thằng mà tôi chỉ nhớ là gồm có anh Hải “già” (tôi nghe nói Hải “già” những năm sau này là nhân vật hạng nhứt của giới mua bán hột xoàn nơi chợ An Đông, anh Hải “già” trong thời gian đứng phiên dịch cho chị Bảy Hạn ngoài Đồng Khởi, sau thời gian anh em quen rồi thân nhau, chính Hải “già” đã chủ động lên tiếng nhờ tôi giúp đỡ và tôi là người dìu dắt ảnh vô nghề mua bán đá quý), lại nói anh em gồm có tôi, Hải “già”, thằng nhóc Phà đi ăn theo, còn ai nữa tôi không nhớ… đi vô Chợ Lớn bán cho ngài “bảo đảm”, ông khách Đài Loan cao chừng… thước rưỡi, mang cặp mắt kiếng cận dày còn hơn đít chai bia Saigon, ngồi nơi bộ bàn ghế salon, trước mặt gã là cái máy để coi đá, máy chi mà nhìn giống hệt cái máy soi…vi trùng mà tôi từng thấy ở trung tâm y tế quận nhất.

Sau khi mấy anh em lần lượt đổ hàng ra mời chào và đều bị chê vì xấu, vì nứt vân vân, tới lượt tôi, xếnh xáng ra hiệu biểu tôi có hàng gì cứ đưa ra hết. Mẹ, dòm cái máy tôi thấy nhờn nhợn sợ bị thằng khách phát hiện hàng giả mà đuổi mình ra thì quê chết, tôi thấy cách đổ ra hết không ổn vì hàng thiệt thì xấu ỉnh tối thui, còn hàng “bom” thì màu sắc xanh đỏ đẹp tuyệt vời mà sáng long lanh, nhìn khác một trời một vực coi sao đặng, quyết định xong tôi mở bóp lôi ra một viên bom xanh, xếnh xáng đưa tay đón rồi bỏ lên máy chúi đầu chăm chú coi, chừng năm phút, xếnh xáng lấy viên đá ra đưa trả tôi, vừa lắc đầu xếnh xáng vừa nói “chẹ tung xi”, thằng tôi nhướng mắt nhìn xếnh xáng kèm bản mặt nhăn nhó mà nói : “trơ cơ sư wồ mại, sư hảo tung xi la”, xếnh xáng xua tay trề môi, thằng tôi hỏi gặng : “nì khan khan, wồ mại hần quây la”, xếnh xáng lấy tay chỉ vô bóp của tôi ý hỏi tôi còn hàng không thì đưa ra, tôi cầm viên đá xanh (bom) đặt vô máy rồi ra dấu ý nói ông xem lại đi, xếnh xáng lấy ra trả về phía tôi, tôi cầm viên đá rồi giận dữ quăng mạnh ra cửa, tiên sinh “bảo đảm” thấy vậy nở nụ cười tươi mà rướn người đưa tay vỗ lên vai tôi tỏ ý tán thưởng.

Tôi móc bóp lấy ra một viên hàng xanh thứ thiệt đưa cho xếnh xáng, tiên sinh cầm bỏ lên máy rồi vặn tới vặn lui coi một lúc, xếnh xáng ngẩng lên ngoắc tôi ý nói tôi hãy xem, thằng tôi cúi đầu nhìn vô mà thiệt nào biết chi, tôi ngơ ngác nhìn xếnh xáng như muốn hỏi, xếnh xáng chỉ vô cái máy, rồi chỉ vô viên đá mà nói: “sư chẹ”, tôi hỏi lại xếnh xáng: “nì bào trân trơ cơ sư chẹ tung xi?” Xếnh xáng gật đầu vẻ quả quyết: “wổ bào trân cẩy nì sư chẹ la”, tôi giở tuồng , cầm viên đá lên mà mặt đau khổ nói nhỏ mà cố ý để xếnh xáng nghe: “trơ cơ wồ mại hần tuố xiẻn… ôi zaaa…". Rồi với vẻ giận dữ nhưng mà cương quyết, tôi liệng mạnh viên đá ra ngoài cửa, ba bốn tiếng la hoảng ơ kìa Phương, viên đó là hàng thiệt mà… tôi tảng lờ như không nghe, thằng cu Phà đứng lên chạy ra ngoài cửa mò tìm viên đá xanh cỡ gần hai carat hàng bích lửa của tôi vừa liệng.

Lức này thì tôi đã biết rõ cái máy để trên bàn là do thằng chệt không biết chi về đá quý, chắc về Đài Loan học lóm được của ai đó vụ coi hàng kỳ cục này, tôi làm bộ cẩn thận móc ra viên bom xanh chừng hơn ba carat, lấy áo lau chùi vết tay cẩn thận rồi đưa về phía xếnh xáng, kèm theo là bản mặt bực tức và miệng thì nói vừa đủ để xếnh xáng nghe rõ nhưng không mất lòng: “nì khan khan, trơ cơ sư chẹ tung xi wồ pủ mài mai hủng bào sựa, lãn pào sựa la…”. Vẫn cách cũ, xếnh xáng cho lên máy rồi cúi đầu coi một chặp, tay vặn tới vặn lui... rồi xếnh xáng ngẩng nhìn tôi mà gật đầu: “trơ cơ zẽn choan… nì mai tuô xào xiẻn”.

Có vậy chớ, hỏng lẽ bữa nay lỗ vốn ? Tôi vui vẻ sáp tới gần khi xếnh xáng đưa tay ngoắc ý biểu tôi hãy coi sự khác biệt của đá thiệt, đá giả... Tôi nói: “nì mại hần tuố Lãn pào sựa, nì chư tao trơ cơ tuô xào xiẻn lơ, nì khở ì suô cẩy wồ lơ”. Xếnh xáng lấy cân ra, bỏ viên đá lên cân rồi gật đầu nói: “ỉ pài khoai triều sử chen mầy chin la

Một trăm chín mươi đô, tính ra viên đá xanh đã liệng giá là năm chục, còn lời trăm tư. Thôi đành vậy, lâu lâu gặp khúc xương.

“Mần thịt” gà

Bữa, đang ở ngoài cửa hàng thì chiếc Phonelink đeo nơi thắt lưng kêu “tít”…”tít”, mẹ bé Thanh nhắn tin biểu tới tiệm hớt tóc Baby shop Ba-Lê đường Nguyễn Trãi gần ngã tư Nguyễn Trãi-Tôn Thất Tùng vì có hai người khách Đài Loan đang chờ để mua đá quý…

Lập tức nhắn tin cho Hiệp “mập” ra Đồng Khởi, chút sau anh Hiệp đi cùng thằng Lộc “lùn” tới, tôi biểu anh chuẩn bị hàng hóa đi với em, Hiệp “mập” hỏi khách nào vậy Phương, trả lời là khách Đài Loan nhưng em không biết là thợ hay là gà…

Tôi đi cùng anh Hiệp “mập” và thằng Lộc “lùn” tới tiệm hớt tóc của bà xã là mẹ của con gái đầu, theo sau là đám Trường “nẫu”, Thủy “bọ” và còn một hay hai thằng nữa mà tôi không nhớ là thằng nào. Tới điểm hẹn, Hương (bà xã đầu tiên của tôi và đã ly hôn, tính vai vế thì là bà “cả”) ra đón và dẫn vô trong đã thấy có hai ông khách người Đài Loan đang ngồi chờ, Hiệp “mập” tiến tới chào hỏi hát khúc dạo đầu…

Màn tự giới thiệu thì một ông khách đưa ra tấm danh thiếp và nói mình dân nhà nghề, gia đình thì đã hơn ba mươi năm kinh nghiệm mua bán đá quý. Ngược lại, Hiệp “mập” cũng có vài lời rằng ảnh thứ ông chủ bự ngồi mát ăn bát vàng, việc đào đãi đá cực khổ nơi rừng thiêng nước độc là việc của đám em út lính lác vân vân và vân vân…

Thằng Lộc “lùn” móc ra hai viên bom tổ chảng, mỗi viên cũng phải cỡ… bốn năm chục carat, màu đỏ huyết bồ câu như trong sách vở từng nói, đưa lên ánh sáng thì trong vắt không một tỳ vết, nghĩa là đẹp long lanh mà nếu là dân trong nghề thì sẽ cầm rồi liệng vô thằng bán cho nó bể đầu đáng tội dám trưng ra hàng giả… thế nhưng hai ông khách người Đài Loan thì mắt sáng bừng, mặt rạng rỡ mà đón lấy hai viên đá từ tay thằng Lộc “lùn” rồi chia nhau thằng cầm một viên nhìn ngắm, thằng Lộc còn nhanh nhảu mở bóp móc cây đèn pin nghề nghiệp bật sáng lên rồi đưa tận tay một ông khách.

Coi, thằng khách một tay cầm cây đèn, tay kia cầm viến đá để soi mà xem hàng đúng theo cái cách xem đá quý đặc trưng của đám "gà", nhìn thấy vậy, Hiệp “mập” kéo ghế ngồi xích tới, hăng hái toan bề “cắt cổ gà”... vì thằng Lộc cũng như tôi không biết tiếng nên dang ra để đàn anh thi triển võ lừa.

Mẹ, Hiệp “mập” đúng thứ đồ thằng dốt mà sính chữ, nào giờ thỉnh thoảng thấy nó xổ tiếng Tàu, tiếng Anh khiến thằng tôi cứ tưởng nó giỏi nên bữa nay lật đật kêu đàn anh đặng cho có thằng rành tiếng Tàu mà bán hàng. Nhè thằng “mập” nói tiếng Anh thì tụi Mỹ nghe không được, nói tiếng Tàu thì tụi Đài Loan nghe… hỏng hiểu luôn, cả mấy thằng tui đang lúng gà mắc tóc thời may trong tiệm khi đó có một thằng khách đang lim dim nằm cho em út áp ngực cạ vú vô mặt… Hương nhanh nhẹn bước ra hỏi anh gì ơi anh có biết tiếng Quan thoại không, anh vô giúp em một chút, thằng khách in hình khơi khơi gặp dịp lấy le với đám em út trong tiệm nên hăng hái làm thông dịch miễn phí.

Sau khi coi "hàng" đã đời, một thằng khách hỏi “tuô xào xiẻn” , Hiệp “mập” mau mắn trả lời “lẻng cơ ù chien đô la”, một thằng khách lỏi lại Hiệp "mập" rằng "Du ét đo lờ ?", Hiệp "mập" gật đầu, hai thằng nhìn nhau rồi lắc đầu quầy quậy, cả hai thằng cùng nói “thai quây… hần quây…”, Hiệp “mập” mau mắn tiếp “sư chien ù pài khoai”…

Tôi ngồi mà hết hồn, trong chưa đầy mấy phút thằng đàn anh Hiệp “mập” nó bớt giá còn lẹ hơn đám bán lạc xoong ngoài lề đường Hùng Vương ôm đồ chạy trốn khi bị công an rượt để tịch thu hàng. Từ khi đề pa mở giá là năm ngàn đô nhưng cứ khi hai thằng khách lắc đầu nói mắc quá, lại đưa tay làm hiệu lùn xuống, thấp xuống, thấp xuống nữa… là thằng “mập” bớt giá, mỗi lần mở miệng là nó bớt năm trăm, chào giá từ năm ngàn đô la Mỹ, chút sau Hiệp “mập” bớt còn hai ngàn , vậy mà mấy thằng khách vẫn lắc đầu, một thằng nói với thằng thông dịch rằng “i chien ửng pài khoai”, thằng bạn nó bên cạnh còn giơ tay nhìn đồng hồ… thằng thông dịch nói mấy ông khách trả giá một ngàn rưỡi đô.

Tôi biết Hiệp "mập" muốn lấy mười lăm tờ một trăm lắm lắm, nhưng luôn cả thằng Lộc "lùn" cũng như tôi, cùng hiểu lúc này mà đàn anh gật đầu đồng ý bán là hư chuyện liền.

Hiệp "mập" xủ quẻ giả bộ lắc đầu nói ối giời chỉ một ngàn dzưởi thì bán thế nào được, mấy ông nhìn đi, hàng của tôi đẹp, hàng của tôi màu đỏ nước nhất, hàng của tôi thế nọ thế kia vân vân và vân vân... Coi thằng đàn anh kìa, mới đây nó thao thao bất tuyệt hùng hổ rứa vậy mà giờ do thấy hai thằng người Đài Loan cứ ngồi êm re không nói câu nào mà chỉ giương mắt ngó, Hiệp "mập" in hình tắt phép nên cũng... ngậm miệng ngồi im thít mà thở ồ ồ, bản mặt thằng "mập" bây giờ dòm ngu như mấy thằng dân Phan Thiết vô Saigon bán đá xanh.

Miếng ăn tới miệng mà đàn anh Hiệp "mập" khi không tắt đài ngang xương như thằng đột nhiên bị trúng gió á khẩu khiến thằng tôi ngứa quá chịu hỏng nổi mà nhảy vô, tôi quay lại nói với thằng thông dịch bất đắc dĩ nãy giờ ngồi chơi không rằng xin anh dịch chậm giúp nha, sau đó tôi quay lại giơ tay chỉ hai viên hàng thằng khách đang cầm mà biểu nó rằng :

- Tôi xin nói thiệt, tôi thấy mấy ông quá rành giá cả, mấy ông trả giá một ngàn rười là tụi tôi đã có lời rồi, nhưng với hai viên Ruby cỡ này mà chỉ lời hai trăm đô thì tụi tôi không bán, nay trời vô mùa mưa, ngoài bãi đá ngập nước rất khó đào, vậy trong thời điểm này mà mua được hai viên bự mà đẹp cỡ này không dễ, với hai viên đá này mà số lời chỉ là hai trăm là ít quá nên tụi tôi không thể bán được đâu.

Chờ thông dịch xong, nói tiếp rằng:

- Mấy ông là người làm ăn, mấy ông từ Đài Loan qua đây đâu phải để đi chơi, một chuyến đi sẽ tốn tiền vé máy bay, tốn tiền khách sạn, tiền ăn... và cả chi phí đi lại. Nếu trong chuyến đi mà không mua được hàng mấy ông sẽ lỗ khoản tiền đó... tôi biết chắc hai viên Ruby này mấy ông mang về Đài Loan bán thì sẽ có lời nhiều chứ không ít, mà mấy ông trả giá như vầy thì mấy ông không thể mua được hàng đẹp ở Việt Nam đâu.

Nhìn biểu hiện trên nét mặt của hai "con gà", tôi hiểu đòn phép đã có mòi kết quả, thừa thế, tôi giơ cao tấm danh thiếp mà một thằng khách trao hồi nãy, bên trong có in một viên kim cương lấp lóe rồi nói tiếp, ráng để kết thúc:

- Mấy ông là dân mua bán chuyên nghiệp chắc mấy ông quá hiểu điều đó.

Nghe dịch xong, hai thằng khách kề tai nói nhỏ cùng nhau rồi cùng giơ tay :

- I chien pa pài khoai mầy chin lơ.

... Bước ra cửa, tôi xáp vô gần Hương đang đi ra tiễn mà kín đáo dặn nhỏ “Em hãy chủ động nói trước với tụi khách rằng tụi anh là do đám xe ôm ăn cò mà dắt tới đây chứ em hoàn toàn không quen biết tụi anh nghe không”. Tội nghiệp bà Hương như đã hiểu nên tròn mắt : “Hóa ra anh bán đá quý giả à”? Tôi quay đi và nói nhanh rằng em biết rồi đấy, nhớ lời anh dặn nhé.

Một ngàn tám trăm đô thì Hiệp “mập” nhường tôi quyết định chia, tôi tính rằng tôi, Hương, Hiệp “mập”, thằng Lộc “lùn” mổi người bốn trăm, còn hai trăm thì phần của mấy thằng “có mặt là có tiền” gồm “bác cả” là Trường “nẫu”, Thủy “bọ”, cùng thằng nào nữa tôi đã quên…


Thủy “bọ” là thằng nổi tiếng trong làng chuyên bán hàng đẹp là hàng thiệt nhưng hàng đẹp của ảnh lại bị đám khách “gà’ người Đài Loan chê là thứ đồ bỏ đi mà hỏng thèm mua.

Nói thêm vụ tiếng Tàu của Hiệp "mập", đàn anh khoe hồi chiến tranh bom của Mỹ nổ lung tung thì đàn anh được nhà nước VN đưa sang Quảng Đông và học bên đó bảy năm mới quy hồi cố hương. Sau này khi biết tiếng quan thoại tôi mới hiểu sao Hiệp "mập" nói tiếng phổ thông mà tụi Tàu không hiểu. Ví dụ, "ông là người nước nào?" thì phát âm đúng phải là "nì sư sỏ mo rẩn?", thì đàng này Hiệp "mập" chế tác mà phát câu "nị sư sơ ởm mơ... , zận", phát âm như vậy mà mời Hiệp "mập" làm phát ngôn nhân của Bộ Ngoại giao VN thì có khi đồng chí Đặng Tiểu Bình hết hồn mà xin nhận làm con nuôi của Nông Đức mạnh rồi còn lật đật hai tay cung kính dâng trả quần đảo Hoàng Sa từ khuya rồi.

Đá Ruby thiệt không bán được

Nhớ, bữa đó trên cửa hàng của anh Phương “chín ngón” có khách mua hàng đỏ, dân làng đá có vài thằng biết chạy tới bán. Thằng nào đưa hàng thiệt ra là lập tức bị chê vì xấu quá, màu không đẹp và nhứt là bể tùm lum…

Rứa là a lê các chuyên gia thuốc nổ được báo tin để ào tới mần thịt thằng khách người Đài Loan. Anh Kim Huyền, một chủ tiệm vàng người gốc miền Bắc ăn nói nhẹ nhàng và thái độ khiêm tốn, nghe nói ảnh từng nổi tiếng ở tận đâu cây số 125 Phương Lâm gì gì đó, nay về Saigon gia nhập làng đá và tạo được tên tuổi rồi xin theo làm đệ tử ông Phương “cụt”…

Lại nói, anh Lộc “bọ” chạy tới lấy một viên “bom” đỏ (Ruby Cétati- tức Ruby nhân tạo – tức đá giả mà dân trong nghề kêu bằng hàng “Bom”) mài giác vuông tôi bày trong tủ kiếng rồi lên trên cửa hàng anh Phương bán. Chặp sau đồng chí Thiếu tá điều tra hình sự Quân Khu 7 mặt mũi buồi hiu mang viên hàng trả cho tui vì… "bom" hỏng nổ .

Thằng Huy là cò đá tay mơ ở đâu chạy tới biểu anh Phương đưa cho em mấy viên “bom” em đi bán vì hàng của em nhỏ quá khách chê, đang nói thì nó nhìn thấy viên hàng ông Lộc “bọ” vừa mang trả tui, thằng Huy nói anh đưa em viên này em đi bán .

Chặp sau nó trở xuống nói anh Phương ơi, viên đá của anh em bán được

Hình mấy chiếc nhẫn gắn Hồng ngọc để minh họa trong bài này là do phuongngugia chôm từ tranghttp://www.saongoc.com của Công ty Cổ phần Sao Ngọc, số 56 Trần Quốc Thảo, quận 3. Nếu tình cờ mà phát hiện thì anh Thân hãy bỏ lỗi cho thằng em nhé.
                               
hai nghìn tư, nhưng ông gì đó ngồi trước cửa chặn em lại lấy mất một nghìn hai rồi, giờ còn nghìn hai em mang về đây, anh tính sao chứ công lao của em đi bán cực khổ lắm mà…

Tui đưa tay nhận xấp tiền thằng Huy đưa, đếm lấy sáu tờ một trăm đưa cho nó mà nói mày khỏi khóc lóc chi nghe bắt mệt, mẹ, là “bom” thì cứ theo luật “chai hia” cho mau, mày cầm sáu trăm rồi biến lẹ đi mày.
Thằng em mừng rỡ cám ơn ríu rít .

Chợt tui nhìn thấy Thủy “bọ”, này giờ quên mất ảnh ngồi mà mang bản mặt đám ma vì từ sáng sớm đã mang toàn đá Ruby thiệt lên trên ông Phương “chín ngón” mà bán không được vì khách chê hàng của anh Thủy nhỏ mà xấu, tui kêu thằng Huy lại biểu mày đưa ra một trăm cho anh Thủy, tao một trăm nữa cho vui vẻ. Thằng Huy dạ dạ lật đật móc ra một trăm đô đưa cho Thủy “bọ”. Thằng Huy đi khỏi rồi tui nói em quên mất nên chỉ vặt cho anh được một vé, anh vui lòng vậy nhé. Tui có ý nói vậy đặng cho anh Thủy “bọ” biết rằng đừng chờ đợi gì một trăm nơi tui.

Mấy bữa sau, tui bán được hàng, trên đường Trần Hưng Đạo đang đi về Đồng Khởi, tui quẹo vô Nguyễn Cảnh Chân để vô nhà Thủy “bọ”, gặp chị Trà vợ anh Thủy tui móc ra năm trăm ngàn nói chị ơi, bữa nay em bán được hàng, đi ngang đây em ghé cho cháu mấy trăm mua quà. Chị Trà hỏi sao chú cho cháu nhiều thế…

Ấy vậy mà in hình thằng bạn thân, thằng anh kết nghĩa với tui từ hồi đó 1991 còn nhớ riết bữa tui đã không cho một trăm đô. Sau này, qua vài biểu hiện tui biết thằng anh em gốc Nghệ An còn hậm hực lắm vụ đó .


- Thời đó, “luật bất thành văn” của làng đá Saigon là khi một ai đó “múc” đám khách nước ngoài hàng “bom” thì thằng nào có mặt lúc đó thì thằng đó được chia tiền ít nhiều. Vụ Donavic Đồng Nai thì khi đám trực tiếp dội “bom” mướn xe mười lăm chỗ để đi ra Vietcombank lấy tiền, anh em trong làng đá thằng nào hay tin mà chạy tới có mặt ở trụ sở ngân hàng đường Hàm Nghi cũng được chia.

- Ở Saigon khi đó, in hình trong tất cả những vụ mà dân làng đá dội “bom” thì người luôn luôn biết sớm nhứt rồi tới dội “bom” trước nhứt, lấy tiền đầu tiên, nhân vật nổi tiếng “ma” số một làng đá Saigon, “ma của những con ma” thì đó chính là Hải “ma”. Người từng trưa chủ nhựt hàng tuần bận đồ thể thao lên Thủ Đức đánh golf với những ông chủ Đài Loan, tui nhớ rằng mấy chả chơi golf thì không chơi không mà phải cá độ, mấy thằng chả đứng trên cao mà quơ cây gậy đánh mấy trái banh cho rớt xuống bãi cỏ có mấy cây cờ, mấy thằng lính lác chạy tới chạy lui lăng xăng làm chi đó hỏng biết... tui từng thấy Hải "ma" cá một trận là mười ngàn đô, ai thua thì sau trận là chung tiền liền. Thứ đồ Hải "ma" là thằng Bắc kỳ "zoóng" thì biết chi vụ đánh gôn nên toàn thua. Ảnh cười nói với tui rằng tao thua tiền tụi nó thì cứ kể như tao "lại quả" đi chớ có gì.

- Có hai hạng người chịu lép không được tính phần, một là mấy thằng dân Phan Thiết cùng là trong làng đá nhưng tụi nó chuyên làm hàng xanh (saphir), lại càng không biết và không dám bán hàng giả nên lũ nhà quê đó chỉ ngồi mà nghe các đàn anh kể chuyện, ngó các đàn anh đếm tiền… hai là tui Miên .

- Hồi đó, đám Phan Thiết tập trung thuê phòng ở khách sạn Bến Thành số 90 hay 190 chi đó đường Lê Thánh Tôn, quận 1. Đám người Miên tập trung ở khách sạn Viễn Đông đường Phạm Ngũ Lão. Đám người gốc ở cây số 125 Phương Lâm chi đó thì tập trung thuê phòng tại khách sạn Thái Bình đường Phạm Ngũ Lão.

“Bom” không nổ

Buổi sáng bữa đó, một ngày của năm 1994, làng đá Saigon xôn xao chạy tới chạy lui vì có một nhóm khách là người Đài Loan đang mua hàng tại một căn nhà ở đường Lê Thánh Tôn. Tôi đang ở cửa hàng ngoài Đồng Khởi nhưng không quan tâm vì tôi đâu còn hàng đẹp, toàn thứ xấu chỉ để chưng tủ kiếng chơi chớ làm sao bán.

Một tiếng đồng hồ sau thì nghe nói đám khách đó đã dời vô quận 11… lại nghe nói đám này là gà, tôi dòm qua bên cửa hàng 26 thấy thằng Tâm “con”, tôi kêu nó và biểu ông có viên bom nào coi được không, thằng Tâm móc trong túi ra một viên bom đỏ tổ bố nặng cỡ ba bốn chục carat, là hàng dán, tức là dán hai nửa thành một, phần nứt bể là lai thai, nửa kia là bom thì trong suốt đỏ au.

Tôi và thằng Tâm “con” đi đến số nhà 66 đường Nguyễn Chí Thanh, quận 11, là văn phòng của Hội nuôi ong gì gì đó, nghe nói giám đốc nơi này tên là Cường. Trong nhà thì lố nhố toàn “bọn xấu” trong làng đá Saigon, thôi thì đủ mặt anh tài, những thằng chuyên buôn bán đá Ruby Saphir thiệt thì ít còn nhiêu toàn thợ lừa chuyên dội bom. Thấy tôi, tụi nó lắc đầu nói đám khách này là gà mà nó xài đèn cực tím vậy nên khó qua lắm, ra mấy đàn anh này hỏng lừa được mà chưa chịu bỏ đi cứ nán lại chờ coi có thằng nào dội được bom đặng ăn có đây mà.

Tôi bắn tiếng là tôi có mang tới một viên hàng đỏ trị giá hơn một trăm ngàn, sau khi cô nhân viên gọi điện nội bộ để báo, lập tức trên lầu có người xuống mời tôi và thằng Tâm “con” lên liền.

Vô căn phòng rộng trên lầu một đóng kín cửa thì trong phòng đã đầy người, đám bán đá thật thì thắc thỏm chờ tới lượt được mời để đổ hàng ra chào giá, đám chuyên gia thuốc nổ thì ngồi làm thinh vì trong người toàn bom đạn.

Quả như lời đồn, đám người này mua đá đỏ mà mang theo mỗi cái đèn chiếu tia cực tím, vậy nhưng đám thợ lừa phải chịu phép vì hàng bom đâu qua mặt được đèn cực tím. Lại trên bàn nằm lù lù cái hộp carton mà tụi khách dùng để đưa đèn cực tím vô mà rọi hàng nên đám thợ lừa thằng nào cũng ráng thu người cho nhỏ lại như mong tụi khách đừng nhìn thấy mình mà kêu tới biểu đổ hàng ra cho tụi nó coi...

Vì đã đánh tiếng trước nên khi hai đứa tôi bước vô thì đám khách người Đài Loan đều giương mắt ngó, vì tướng tá tôi nào giờ sang trọng nên tụi Đài Loan tập trung vô tôi, một người Việt Nam ngồi đầu bàn xưng tên Cường là Giám đốc nơi này, anh Cường đó biểu tôi hãy đưa viên Ruby hơn một trăm ngàn ra cho mấy vị khách người Đài Loan đây coi.

Trời, bộ giỡn sao chớ, viên hàng hơn trăm ngàn đô la bộ khơi khơi bày ra trước đám đông lộn xộn này mà được sao, tôi lắc đầu nói thưa anh Cường, nhờ anh nói với mấy ông đây rằng viên hàng của em chỉ có thể bày ra khi gặp khách mua mà thôi chớ không thể bày ra trong điều kiện quá đông những người không liên can này được.

Rứa là trong chớp nhoáng, lũ người trong phòng bị nhân viên của chủ nhân lịch sự mời hết xuống lầu, chỉ còn lại người bán là tôi và thằng Tâm “con” cùng ba vị khách Đài Loan cùng anh Cường là chủ nhà kiêm thông dịch. Một thằng khách nói chi đó rồi anh Cường biểu tôi hãy cho khách xem hàng, tôi cẩn thận móc trong túi đeo thắt lưng bịch gói viên hàng và đưa ra phía khách, người khách trẻ tuổi nhất đón viên đá rồi đặt vô khay, cả ba cùng chụm lại bàn tán…

“Tuô xào xiển”, tôi hiểu nhưng vẫn giả điên không hiểu chờ anh Cường dịch hỏi viên đá này giá bao nhiêu tiền, tôi lắc đầu nói trước hết mấy ông hãy cứ xem thiệt kỹ hàng đã rồi sau đó ta sẽ bàn về giá tiền, sau khi nghe dịch lại thì vị khách lớn tuổi nhhất có vẻ là ông chủ gật đầu rồi nói chi đó với hai người còn lại, vị khách trẻ tuổi nhất bắt đầu mở thùng đồ nghề để lấy cân điện tử, đèn pin, kính lúp và bắt đầu coi viên đá với vẻ rất cẩn thận. Tôi thấy vị khách có vẻ là kỹ thuật viên xài chiếc chiếc kính Lup 20x thì thở ra nhẹ nhõm vì an tâm không sợ bể (phải biết, dân nhà nghề nếu cần coi vết nứt, coi bọt bên trong viên đá bằng kính Lup thì xái loại Lup cỡ 16x, chứ xài thứ Lup 20x phóng to quá lớn làm sao coi chính xác được). Coi một chặp, thì bỏ lên cân… chừng mười phút sau thì có thêm một người Đài Loan tới lại coi viên đá, lần này thì bỏ viên Ruby vô ly nước rồi rọi đèn pin vân vân

Anh Cường một lần nữa lại hỏi tôi viên đá này tôi bán giá bao nhiêu tiền, tôi chậm rãi nói anh nói với họ rằng họ đã coi hàng chưa, anh Cường hỏi bằng tiếng quan thoại và mấy vị khách gật đầu và lại hỏi giá tiền.

Chờ anh cường dịch xong tôi nhìn về phái mấy vị khách và nói bằng tiếng Việt :

- Tôi muốn biết mấy ông định mua viên Ruby này thật hay là chỉ hỏi giá chơi cho biết ?

Anh Cường vừa dịch xong, vị khách lớn tuổi nhất nhìn tôi nói gì đó, anh Cường dịch lại rằng họ có ý mua thiệt. Tôi lại hỏi tiếp :

- Mấy ông nói mua thiệt vậy thì nếu giá cả xong rồi mấy ông có mua liền không ?

Sau khi nghe anh cường dịch, vị khách lớn tuổi nhất ra hiệu cho người ngồi cạnh, ông này mở chiếc Samsonite để trước mặt ra. Mấy thằng tụi tôi hoa mắt, toàn giấy lớn thứ 100 đôn còn ga-ran-ti.

Chờ vị khách đóng Samsonite lại, tôi chậm rãi nói:

- Viên Ruby này tôi được chủ của nó ủy nhiệm chào giá là một trăm hai mươi lăm ngàn đô .

Sau khi nghe dịch lại, vị khách lớn tuổi nói “zỉ oan ơ sử pài khoai xien mầy chin ma” và anh Cường dịch lại rằng mấy ổng hỏi có phải là một trăm hai lăm ngàn đô la Mỹ, tôi gật đầu nhìn đám khách nói dạ, phải là đô la Mỹ chứ, sau khi ngh dịch lại, đám khách ố ồ rằng “thai quây, thai quây”, anh Cường nói mấy ông này than mắc lắm. Tôi cố ý nhún vai và im lặng.

Sau một hồi chụm đầu bàn tán, một vị khách nói và anh Cưỡng dịch cho tôi nghe rằng mấy ổng nói em phải bớt chứ giá này ở Đài Loan không thể bán được. Tôi nhìn đám khách nói viên Ruby này là của người khác, tôi được giao bán và chỉ có thể được phép bớt tối đa là năm phần trăm mà thôi, mua hay ông là do các ông quyết định.

Lai một hồi chụm đầu bàn tán, anh Cường dịch lại là mấy vị khách đây trả anh giá là bốn mươi ngàn đô la đó. Mèng ơi, hai tai tôi như ù đi vì nào giờ chưa từng nổ trái bom bự cỡ đó.

Tuy vậy thái độ tôi lúc đó vẫn tỉnh rụi, bằng kinh nghiệm bản thân nên tôi biết lúc này nếu gật đầu là hư chuyện liền, tôi lắc đầu chỉ đám khách nói anh Cường ơi, vụ mua bán này không xong rồi, mấy ổng trả giá vầy thì làm sao mua bán. Nếu em bán được thì anh có mười phần trăm, anh biết mà, ông Cường gật đầu.

Một vị khách lại lên tiếng, anh Cường dịch rằng mấy ổng trả giá sáu mươi ngàn đô. Mẹ, nói có bóng đèn, tôi muốn gật đầu lấy tiền lắm nhưng bằng cảm giác tôi cho rằng mình không thể gật đầu, vì từ hơn một trăm ngàn mà đồng ý bán sáu mươi ngàn thì bố ai dám mua (sau này kiểm điểm lại tôi vẫn cho rằng mình cư xử đúng trong tình huống lúc đó, mặc dù thằng Tâm “con” chê tôi là ngu không nhanh nhạy). Tôi nói và anh Cường dịch nếu rằng mấy ông muốn mua thì hãy trả cho đúng giá chớ trả giá thấp như vậy tôi không thể bán, ở Việt Nam cũng không mua được viên Ruby hơn ba chục carat đẹp như vầy với giá rẻ vậy đâu.

Trong khi đám khách chụm đầu bàn tán, tôi và thằng Tâm “con” bàn lát nữa lấy tiền rồi làm sao xuống dưới rồi đi thoát với hàng mấy tá thằng “bọn xấu” đang ngồi đầy nghẹt dưới kia chờ níu áo chia tiền, thằng Tâm “con” nói chút nữa vừa xuống là tôi cầm một nắm tiền tung hê lên cho bọn nó tranh nhau nhặt, ông lo mà vọt cho lẹ rồi mình hẹn một tiếng sau gặp ở quán Tường Vi bên quận 4 nhé.

Hai thằng vừa thì thầm âm mưu tôi vừa ra bộ diễn tuồng, thái độ của tôi khiến mấy vị khách có vẻ bối rối, một thằng em ở ngoài mới vô in hình người Việt gốc Hoa chắc là lính của đám khách bước tới gần tôi và nói nhỏ anh ơi chiều nay mời anh đến số 2 Cao Đạt lúc hai giờ đúng, mấy ổng muốn coi lại viên Ruby này.

Vậy là hỏng có tuồng.

Chiều, sau khi bàn kỹ phương án “tác chiến” xong, theo như đã hẹn thì thằng Tâm “con” chở tôi đi tới đường Cao Đạt, từ đầu ngã tư Nguyễn Trãi - Trần Bình Trọng đã lố nhố dân làng đá đứng dài theo đường Trần Bình Trọng tới ngã ba Cao Đạt. Trước cửa, phía đối diện nhà số 2 Cao Đạt là dân trong làng tập trung nhiều nhất, thiên hạ tập trung tại mấy quán café gần đó, khoảng gần hai giờ thì hai thằng tôi tới, làng đá nhốn nháo chuẩn bị vô theo hai đứa tôi.

Cánh cửa sắt hé mở, thằng em là người đã hẹn tôi hồi cuối giờ trưa tại 66 Nguyễn Chí Thanh hé cửa bước ra, nó xoay người khóa cửa sắt lại rồi bước ra mở cửa ngoài, nó ngoắc tôi tới gần, tôi cùng thằng Tâm “con” bước tới thì nó kề sát tai tôi thì thầm : “mấy anh chịu khó đi một vòng, và canh chừng đúng bin hai giờ thì mấy anh chạy xe thẳng vô đây, em sẽ chờ sẵn để mở cửa, mấy anh vô lẹ rồi em sẽ đóng liền”. Nó chìa tay cho tôi xem giờ để so với đồng hồ của tôi.

Tôi biểu thằng Tâm “con” chở tôi chạy theo hướng ra chợ Hòa Bình, tụi làng đá ngơ ngác nhìn theo hai thằng tôi nhưng không thằng nào dám bỏ chỗ đó mà đi theo. Thằng Tâm “con” chở tôi chạy một vòng, tôi căn đồng hồ thấy còn chừng hai phút thì hối thằng Tâm “con” từ đầu Trần Bình Trọng chạy thiệt lẹ về phía Cao Đạt, tới ngã ba thằng Tâm “con” cua gấp rồ ga phóng tới trước cửa nhà số 2, từ bên trong cánh cửa sắt mở cái rẹt để thằng Tâm “con” chạy vô, xe vừa qua là cửa sắt đóng rẹt rẹt khiến đám làng đá chạy tới mà không thằng nào kịp theo vô.

Lên lầu, lại màn soi kiếng lúp thả vô ly nước, rọi đèn pin… mà cũng lạ, sao viên hàng tôi đưa ra thì mấy thằng người Đài Loan không hề đưa vô soi đèn cực tím.

Coi đã đời, bàn tán đã đời là tới màn trả giá, cò kè làm tuồng qua lại, qua lời thằng phiên dịch nhỏ tuổi thì nó nói ông chủ em chỉ mua viên này hết giá là bảy mươi ngàn đô thôi, em đã hỏi rồi, mấy anh ngoài kia nói giá bảy mươi ngàn đô là mấy anh bán được, em biết là mấy anh có lời nhiều mới cho tiền cò tới mười phần trăm.

Thiệt là hết phép, tôi gật đầu nói thôi được rồi, tụi tôi đồng ý bán, tôi quay qua nói ới thằng tâm “con” rằng thằng em này nó người Hoa mà sao nó rành quá, bán hàng mà gặp nó phiên dịch thì ai cũng khoái.

Giá cả xong, mấy vị khách Đài Loan còn chụm lại để rọi đèn pin, đưa ra ngoài ánh sáng trời ngắm nghía bàn tán, bỏ vô ly nước đưa ra nắng nơi balcon…

Cuối cùng, một vị khách Đài Loan quay vô ngồi ghế và nói, thằng phiên dịch rằng “hiện giờ chúng tôi không đủ tiền mặt ở đây, chúng tôi muốn đặt cọc trước số tiền là hai mươi ngàn, chúng tôi niêm phong hàng lại, còn năm chục ngàn ngày mai chúng tôi trả đủ và mấy ông giao hàng”.

Vụ này hỏng ăn tui cho rằng là do thằng Tâm “con”, mẹ, đồ thằng nhà quê dốt nát vừa nghe nói lấy tiền cọc hai chục ngàn là vội vã gật đầu mà không nhớ rằng hồi sáng đám khách đã mở ra cho thấy cái Samsonite đầy tiền mặt toàn giấy một trăm đô. Tôi cho rằng đây là do đám khách không tự tin về nghề nghiệp, không yên tâm về viên Ruby nên xuất chiêu đòn phép để thử người bán, nếu là hàng thiệt thì mày mua là mua, không mua thì thôi chớ có đâu không quen biết mà đặt cọc vớ vẩn vậy. Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, thằng phiên dịch hỏi lại một lần nữa, tôi lắc đầu tính giở võ, nhưng thằng Tâm “con” chỉ vô ngực nó và gật đầu lia…

Bao nhiêu đó đủ cho đám khách lắc đầu không mua, thằng chó Tâm còn móc trong người nó ra cả đống bom đạn, nó đổ ra bàn miệng nói Ruby… xa phia, đám khách cũng có thằng cầm coi chắc để xem hàng giả ở Việt Nam ra sao ?

Đúng là lũ dân xuất thân gốc gác nhà quê thì cho dù tụi nó có thật nhiều tiền nhưng bản chất quê mùa vẫn không bỏ được, nghĩa là kiểu gì thì cách suy nghĩ của tụi nó vẫn là mari phông ten tức dân ở đợ gánh nước nướn. Nó ngu thì nó mất tiền kệ cha nó, mà nó lôi luôn cả mình mất tiền theo nó mới bực chớ. Trên đường về thằng Tâm "con" không biết nghe tôi nói mà rút kinh nghiệm, thằng chó còn ráng cãi đặng giành phần phải về nó...

Nói thêm, thằng Tâm “con” sau cùng anh nó là Quang “mõ” cùng Minh "cụt” múc được của đám Đài Loan rất nhiều tiền, thằng nào cũng xây nhà bự tổ cha. Thằng Tâm "con" sửa nhà nó ở mặt tiền đường Hồng Hà trong sân bay, Quang "mõ" xây nhà ba lầu trong hẻm ngay ngã tư NTMK-Nguyễn Bỉnh Khiêm, Minh "cụt" sửa nhà ở mặt tiền trên đường Cách Mạng Tháng Tám

Thằng cha Minh “cụt” thì hồi đó tôi ở quê tình cờ đọc báo “An ninh thế giới” có đăng bài viết về vụ làng đá Saigon dội bom lừa hai khách Thụy Sĩ hai trăm tám mươi ngàn đô tại công ty Donavic ở Đồng Nai do ông Bảy Tài là giám đốc giới thiệu khách để ăn huê hồng mười phần trăm. Thằng cha Minh “cụt” không mắc mớ chi mà khơi khơi được tờ báo ANTG kêu bằng “đại gia” trong làng vàng bạc đá quý Saigon, lại bị ghép tên dính trong vụ đó.


- Thiệt, mấy thằng nhà báo đúng thứ nói láo ăn nhuận bút.

Tui cũng biết sơ sơ

Lại nói, người ta vì cái tôi (le moi) mà có ai chịu nhận mình thua kém người khác về sự khôn ngoan cũng như sự trải nghiệm cuộc sống. Có nhiều ông anh, hay chú em khi bị ai đó ám chỉ mình không khôn ngoan từng trải, không giỏi trong các ngón ăn chơi và vân vân là mặt mũi cau có tối lại vì tức, nếu có thể là lập tức lớn tiếng cãi lại, sợi gân nơi cổ nổi to bằng ngón tay.

Thằng tui cũng từng bị mấy “dân chơi xóm ấp” mát mẻ thời về quê bán muối hồi đó, thằng tui gật đầu tự nhận nay tui về quê đuổi gà cho vợ, thiệt kiếm tiền hỏng bằng thằng Ký Hai, một này nó đi sạc bồn café còn có mười lăm ngàn chớ tui thì hỏng có sức để làm rẫy, lại hỏng biết nghề sửa đồng hồ như thằng Bé, vậy so ra tui không bằng ai thiệt chớ. Thằng Sơn “chùa” là “huyện đề” cười mát mẻ biểu anh Ba là người giỏi lắm chớ, chẳng qua hỏng có thời mà thôi, nghe nó nói thằng tui mần thinh giả điếc. Thiệt đúng với câu "hổ lạc bình dương khuyển hí diện"

Nhớ, năm 2001 sau khi về Saison, thằng tui đói khổ vậy nên từng lăn lộn làm cò trong đám công ty chuyên bán hóa đơn, khoảng thời gian từ tháng 6/2001 tới tháng 12/2001 tui từng quen biết sơ sơ với đám đại ca trong làng hóa đơn thời điểm đó. Lại với tên tuổi của Phương “cận” nên tui tới đâu vẫn được đám anh em trong “làng đá” cũ nể nang, đám làng đá mà năm 1995 những thằng từng hàng ngày tập trung tại “cây nhãn” nay đều làm công ty. Vậy nên tui không khó khăn để chạy cò kiếm tháng vài triệu .

Trong làng công ty bán hóa đơn thì mấy thằng hàng “sư tổ” sắp theo thứ tự mà thời đó tui nghe được là thằng K. ; thằng P. ; thằng D. “c…”, thằng T. “đ…”, thằng H. “b…”, thằng G. , thằng D. “r…” Tụi này năm 2002 thì không còn chuyên bán hóa đơn mà làm thêm thứ khác.

Tới 2004 thì tui nó nghỉ hẳn để làm ăn những việc đàng hoàng, và đương nhiên vì là dân có nghề nên chuyện công ty tụi nó trốn thuế là dễ như thò tay lấy đồ trong túi. Công ty thằng nào cũng bự tổ cha nhưng nhà nước đừng hòng lấy được xu tiền thuế nào của tụi nó.

Có hai thằng cũng lừng tiếng mà tui không quen, không biết mặt là thằng C. “t…”, thằng N.L.N.

Còn hai thằng hàng “sư ông” mà tui từng gặp vài lần nhưng không trực tiếp làm ăn là thằng Đ. “ma”, thằng T. , thằng T. thì hồi đó thấy nó ngày nào cũng ngồi tại công ty TT của nó ở Gò Vấp, mấy thằng giám đốc của nó toàn tụi ở trọ trên Bình Dương. Thằng T. còn cho lính đeo bảng tên phòng TC-HC để lòe người lạ, tui thấy rất nhiều tay có tuổi bụng bự đi xe biển số xanh 61 vô gặp nó. Thằng T. này từng dính vụ hối lộ thằng giám đốc Sở xây dựng Bình Dương chi đó… Khi nghe tui hỏi gốc gác của thằng T. thì thằng Hùng lính của thằng Đ. “ma” chửi thằng T. rầm rĩ và còn nói nếu mà gặp sẽ đánh thằng T. vì tụi nó làm ăn chung mà thằng T. qua mặt đám thằng Đ. “ma” và thằng Hùng vụ tiền bạc chi đó .

Mấy thằng hàng sư tổ trong nghề bán hóa đơn ; úp thuế nhập khẩu ; mua hàng trả chậm, mua cao su của các công ty trong nước giá cao, mua xong thì bán giá rẻ lấy tiền mặt rồi "úp" ; Đương nhiên tụi nó là sư tổ thì mọi chuyện đều là người khác đứng ra làm chớ tụi nó chỉ ngồi một chỗ mà "chỉ đạo". Tui nghe kể chuyện thì thấy nào khác chi hoạt động của Mafia mà tui từng đọc trong cuốnn "The Godfather", này nhen, tui hãy lấy một thí dụ mà tui nghe kể một vụ của thằng K. "úp" nợ của công ty cao su P.R . Đầu tiên là thằng K. tính toán rồi nói với thằng T. là em vợ của nó, thằng T. lại kêu thằng D. "r..." tới để ra lịnh, thằng D. "r..." lại kêu thằng Q. là anh bà con để truyền đạt chỉ thị cùng cách làm, thế rồi thằng Q. chạy đi kiếm thằng Đ. là giám đốc công ty VQ để cùng bàn bạc chi tiêt rồi hai thằng "phối hợp" cùng nhau làm.

Hãy cứ giả dụ nếu trong trường hợp rủi mà vụ việc bể ra thì thằng Q. và thằng Đ là hai thằng được đàn anh lo tiền bạc cho đi trốn. Khi hai thằng Q. và Đ. bị bắt thì tới lượt thằng D. "r..." bấm nút hô biến để đàn anh ở nhà lo dàn xếp và thế là mọi tội lừa đảo trốn thuế vân vân sẽ do hai thằng Q. và Đ. gánh hết... Vài năm sau khi ra tù thì đàn anh sẽ chi trả tiền cho công lao đó... thằng tui nghe kể mấy năm trước tụi nó từng cho một hay hai thằng quan trọng đi trốn qua nước Anh để định cư...

Vậy đó chẳng phải là cách hoạt động của đám Mafia bên xứ Mẽo thì là gì ?

Nói thêm, thằng Q. này hồi gần cuối 2001 sau khi sếp của nó là thằng D. "r..." bỏ nghề ( thằng D. "r..." nói với tui rằng do thằng anh ruột của nó làm cảnh sát kinh tế biết và cấm nên nó bỏ nghề) thì nó gặp tui và dẫn tui đi mần cò vài lần, sau nó khuyên tui muốn giàu nhanh thì hãy làm theo kiểu mà nó từng làm cho thằng D. "r...", tui nghe rồi hoảng hồn mà lắc đầu. Thế rồi từ đó thằng Q. không thèm gặp tui nữa. Sau này nghe nói nó giàu lắm rồi lại cũng đã bị bắt...

Nói tiếp, mấy thằng hạng hai thuộc hàng hàng “sư ông” thì ngoài chuyện mở các công ty để bán hóa đơn, tụi nó còn móc ngoặc với người nhà nước mở công ty đi song song với các công trình, dự án lớn để ký hợp đồng khống xuất hóa đơn rút tiền, chờ khi nào công trình hoàn thành quyết toán bàn giao nghiệm thu xong thì tụi nó cũng cho các công ty đó "úp" để xóa dấu vết.

Tính ra, tụi nó thì thằng nào cũng từng mở vài trăm hay ít cũng vài chục công ty ma để làm ăn các kiểu. Cùng ăn chia để bảo kê theo đó, nhiều thằng là cán bộ thuế cũng giàu theo.

Tụi nó nay mạnh giỏi ông chủ lớn công ty bự làm ăn công việc đàng hoàng đầu tư nhiều kiểu nhiều nơi vân vân .

Lại nói, khi hải quan bị mất tiền thuế nhiều quá nên bãi bỏ vụ ân hạn đóng thuế. Đám đàn em sau này mới kiếm người đứng tên để mở công ty chuyên bán hóa đơn rồi nhiều thằng bị bể và bị bắt. Đầu tiên phải kể thằng Đ. “ma”, tiếp đó là nhiều thằng bị lên báo mà tui không quen không biết tên nhưng có thể kể vài cái tên tui quen biết sơ sơ, đó là thằng P. ông chủ công ty K.B (thằng P. này tui biết từ những năm đầu thập niên chín mươi, nó hàng tay tổ trong chuyện làm ăn từ hồi đó còn bao cấp. Kể ra thì thằng P. này thuộc hàng sư tổ đẻ ra nghề mua bán hóa đơn, nhưng do tánh tình thằng này cu-li quá vậy nên bản thân nó bể rồi bị truy nã toàn quốc phải trốn ra Vũng Tàu núp kỹ, thời gian ngắn thì báo chí đăng tin nó ra đầu thú), đó là N. “già” mà hồi tết năm 2003 khi gặp thì anh N. rủ tui xuống Cần Thơ “làm ăn”, nghe ảnh rủ tui lắc đầu mà còn khuyên ảnh đừng đi, đừng làm nữa.

Trong đám hàng con cháu sau này bị lên báo Công an thì lẫy lừng nhứt là thằng N. “con”, tui từng gặp nó trong Tân Bình khi nó đương thời, thằng này mặt mũi cô hồn ăn nói hỗn xược, cũng chính nó nói cho tui biết nó là em vợ và có thời đi theo một thằng "hàng sư tổ" từng là em út chơi rất thân với tui. Thằng N. "con" này nó dựa vô việc chung chi cho tụi thuế nhiều nên rất liều mạng, tui nghe nói trong vụ của nó đã có một thằng cán bộ thuế ở Cần Thơ tự tử. Nghe kể chuyện công an rượt bắt nó từ Cần Thơ về Saigon cứ như trong phim vậy.

Còn mấy thằng hàng con cháu mà nay đã sống lâu lên lão làng râu dài võ giỏi núp kín là thằng P. “đ…”, thằng N. (thường xưng tên là T.), thằng D. “DD” và còn thằng nào nữa thì tui không nhớ…

Thằng tui từng nói đùa với đám anh em rằng tôi cũng từ trong đống cứt với tụi bay chui ra, mà tôi thuộc thứ nghèo thì đâu thằng nào nỡ mà chơi tôi tội nghiệp. Thằng D. "c..." cười hè hè nói anh em mình ra ngoài thì tha lừa thiên hạ chứ chúng nó nghe tên mình đã vãi đái rồi. Tui xua tay biểu ấy chớ đừng kể tôi vô, tôi ăn giải gì mà mang tiếng học chung lớp với tụi bay thiệt là chết tôi . Thằng D. "r..." nhăn nhó nói anh Phương phải biết rằng em cũng chỉ làm cò như anh thôi mà. Tui chỉ mặt thằng D. "r..." biểu nó rằng thằng K. kể tao nghe rồi mày khỏi giả bộ với tao, còn thằng Q. có lần dẫn tao vô chỗ nó ở là miếng đất ở Bình Triệu của mày, thằng Q. nó từng khóc kể với tao về mày dữ lắm đó mày, nó nói khi mày nghỉ rồi thì nó khổ lắm mà mày đéo cho nó đồng bạc nào hết...

Vì quen biết sơ sơ với mấy đàn là anh ông chủ thiệt sự của hàng ngàn công ty ma chuyên lừa đảo trốn thuế vân vân nên thằng tui mở công ty ra ngoài làm ăn, việc chi mà thiên hạ kiếm ăn được đương nhiên có mặt thằng tui, nói hỏng phải lớn lối chớ riêng thằng tui thì chớ hề biết sợ bất kỳ ông anh bà chị là chủ bất kỳ công ty nào xủ quẻ toan tính giở chiêu gài thế lừa gạt úp nợ vân vân và vân vân.

Hichic, hết chuyện rồi .

Nào ta cùng… hot

Thời buổi thông tin, mọi chuyện lớn nhỏ lan truyền nhanh thần tốc, ngoài hệ thống báo giấy báo mạng được xem là chính thống tức là thuộc quản lý toàn diện của nhà nước từ trên xuống dưới nhiều cấp, nay có thêm các trang mạng của cá nhơn mà về hình thức thông tin thì không khác chi một tờ báo. Hơn thế nữa, các trang mạng của cá nhơn hoàn toàn không bị ghen ghét chức quyền bổng lộc mà xảy tình trạng dưới dòm lên trên dòm xuống rình rập đặng lỗi nhỏ bới thành tội lớn nhằm cưa chưn gãy ghế, bởi vậy rõ ràng các trang mạng cá nhơn được đại chúng quan tâm hơn hẳn.

Ngoại trừ mấy vị ăn mì gói chuyên lo chuyện đại sự thuộc hàng cấm kỵ rồi bị chúng lôi đầu ra tòa xử tù vì tội trốn thuế hay tội phá hủy tài sản không phải của chung mà củng chẳng phải của ai hết, còn lại hầu hết các trang mạng cá nhơn đều tập trung khai thác chuyện thường ngày xảy ra trên tàng thế giới.

Các trang mạng cá nhơn tập trung khai nhiều thông tin đủ mọi mặt và nhanh nhạy thiệt, các thông tin sốt dẻo (Information hot) thì còn tranh giành độ nhanh và chính xác. Vừa có được một thông tin nóng sốt là chủ nhơn của trang lập tức writing and posted to website bất kể đêm ngày. In hệt cách làm việc của các tờ báo lớn nổi tiếng trên thế giới. Thằng tui nhận thấy về khoản này thì các trang mạng cá nhơn ăn đứt mấy tờ giấy khổ lớn màu xanh xanh rau cải lại thêm nhuộm đỏ.

Tin hot, cảnh hot, hình ảnh hot, hotgirl, hotboy… như đã thành một trào lưu, giờ thì cái chi muốn được công chúng chú ý thì phải là Hot, cứ phải kèm vô một chữ Hot

Mà cũng đúng thôi, xem hình ảnh của người đẹp Thủy “top” nào đó trên các trang mạng... thì quả thiệt là mấy tấm ảnh như muốn bốc lửa vì thiệt là nóng bỏng, nóng quá.

Oái, thấy cái... cái... bên trái rồi... thấy nóng rồi à nhe


ối ối nóng wé…


Thằng tui "hot" nà :

"của tui" top




Thằng tui tình cờ lạc vô trang nhimlongxanh chi đó, bất đồ thấy trong đó có đăng mấy tấm hình mà trang đó kêu bằng Bưởi “Năm Roi”, thiệt là hàng khủng tới chỉ. Tui cho rằng thứ này kêu cho đúng thì phải là hàng “Dừa” top hoặc là “Dưa hấu” top… Cái vòng một loại "hàng khủng" này thì người đẹp Thủy top chắc chắn là đỡ hỏng nổi rùi á.

 
Lên đầu trang