
Tạp nhạp
Wikileaks ba xạo?![]() Oái, trang Wikileaks hắn chôm chỉa cách chi mà công điện tuyệt mật của Huê kỳ cũng bị tụi hắn tung hê trên mạng in tờ nét khuyến mại cho bà con, vậy bức ”Công điện” của Lãnh sự quán Mỹ? đã nói chi rứa? Ông giá Hai Lúa biểu ổng đã có lời nhờ anh em Wikieaks ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ ổng bằng cách công bố các bức công điện nội bộ của các chánh quyền độc tài cho tụi hắn chết cha. Giải tán bạo loạn ![]() Úy trời, kỳ rứa hề, nước miềng vốn nổi tiếng thế giới với nền chánh trị ổn định ghê gớm lém mừ. Dân miềng ngoan như bầy cừu nhát như con cáy. Vậy cách răng mà bạo loạn cho đặng? Thiệt tình cái nhà VTV nói neng chi lọa, đưa tin rứa khiến ông già Hai Lúa kinh hãi tưởng bá tánh nổi giận xuống đường tới nơi. Đồ quỷ làm người ta hết hồn. Có phải là ông Thành nói? “Chức tổng biên tập chẳng ăn nhằm gì cả, khi cả ngành truyền thông yếu ớt và bị thao túng có hệ thống, nhưng việc các tổng biên tập của các tờ Pháp Luật, Thanh Niên và Tuổi Trẻ đồng loạt bị thay thế đã đánh dấu một bước lùi cho nền dân chủ.” (http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/?a=137747&z=321) |

Các anh tài đất Kinh Bắc
Xin tôn vinh hai doanh nhân thành đạt, hai đại gia xuất thân xứ của các liền anh liền chị Bắc Ninh Ngô Nhật Phương và Nguyễn Thạc Thanh đã góp công lớn làm cho dân giàu nước yếu. Báo Đất Việt có bài ‘Bẽ mặt’ đại gia đi Rolls-Royce trốn thuế hàng chục tỷ đồng” (http://www.pagewash.com/nph-index.cgi/000010A/uggc:/=2fonbqngivrg.ia/Ubzr/xvaugr/Or-zng-qnv-tvn-qv-EbyyfEblpr-geba-guhr-unat-puhp-gl-qbat/20119/169187.qngivrg) nội dung nói về một doanh nhân “là cánh chim đầu đàn của Hội Doanh nghiệp trẻ Bắc Ninh và đạt được vô số danh hiệu cao quý, nhưng doanh nhân Nguyễn Thạc Thanh đang bị tố cáo lừa đảo, trốn thuế hàng chục tỷ đồng”. Ông bà xưa có câu "Quê mùa dốt nát", trước Nguyễn Thạc Thanh còn có Ngô Nhật Phương cũng nổi đình đám, mấy thằng nhà quê ngoài sự bán mạng thì còn biết làm gì? Lại nói, đọc qua bài viết phuongngugia tui cười thầm tưởng gì chớ nếu là ở Việt Nam thì cứ 10 đại gia có 2 thằng thuộc "nhóm lợi ích" kiếm tiền nhờ quyền lực chính trị, 1 thằng làm giàu hơi sạch, còn lại 7 thằng là thứ ma mặc áo giấy mới làm người. Trong bối cảnh xã hội nhiễu nhương nước đục béo cò loạn thế xuất anh hùng như Việt Nam hiện nay thì người hiểu chuyện đều biết chỉ khoảng bắt đầu từ quý 4 năm 1999 có luật thuế GTGT thì toàn thằng thứ nghèo rách đói ăn đột nhiên giàu lớn cứ như có phép lạ. Chừng có thằng bị bể ra thiên hạ mới hay tụi nó toàn thứ bán mạng làm ăn gian dối gian lận cướp tiền thuế rồi cứ vậy mà theo nhau thành đại gia. Nói có sách mách có chứng, ông chủ của cái kêu bằng “Tập đoàn Kinh Bắc” đó kìa, sau khi bể nó núp kỹ một thời gian… rồi tà tà ra tự thú, nay vưỡn cứ “lại-da” như thường, vô tới cửa Sheraton thằng bồi kính cẩn cúi rạp chào mừng ông chủ lớn doanh nhân thành đạt. Hỏng nói đâu xa, phuongngugia tui cũng biết chừng gần cả chục thằng thành kính thờ thần VAT chỉ sau vài năm thằng nào cũng cả năm bảy chục tỷ. Có thằng võ giỏi mỗi tháng cướp kho lúa của Nhựt cũng được hơn 10 tỷ, từ 2001 tới 2003 nó kiếm trên dưới 300 tỷ, do sợ bị bắt mất hết nên giải tán tiền bằng cách mua đất. Sau đất lên giá, rứa là cóc nhái hóa đại gia, nay thành ông chủ tập đoàn này nọ. Nói về ba vụ trốn thuế các kiểu như mua bán hóa đơn, úp thuế hải quan, nhập thiệt tái xuất giả dạng tạm nhập tái xuất, chuyển hàng Trung cộng qua Mã Lai, qua Thái dán mạc… nếu so với các đàn anh phía nam thì đám em út phía bắc còn phải học hỏi dài dài. Nhớ, hồi con lăn lộn làm cò hóa đơn trong làng công ty từ cuối năm 2001 qua nửa cuối năm 2002, phuongngugia tui từng gặp một em tên H là dân Thái Bình ra Hải Dương “làm ăn” mà nay nghe nói là chủ một khách sạn lớn phía bắc, em H. đó chắc nhà mở đại lý thuốc liều nên vô Sài Gòn tìm mua hóa đơn GTGT trắng (tức cuốn hóa đơn chưa viết gì) mang ra Hà Nội bán lại cho thiên hạ làm chứng từ đầu vào mà chỉ cần có cái “búa xấu” đóng vô cuốn hóa đơn là OK, cho dù là cuốn hóa đơn đó mua tại đường Lê Lợi quận 1 chẳng sao: “Anh đóng dấu tròn lên hóa đơn cho em, con dấu bằng củ khoai cũng được”. Và do hết hồn bởi sự liều lĩnh điên rồ của em H nọ mà thằng tui lắc đầu hỏng chơi, hỏng dám chơi với em H đó. Nói thêm, “búa xấu” tức là con dấu của công ty nào đó bỏ trốn khỏi trụ sở và đã bị cơ quan quản lý thuế thông báo tới các địa phương khác. Nói thêm về vụ loạn thế xuất anh hùng, báo chí vẫn câu view bằng cách loan tải ông chủ này giàu tiền cỡ 1 ngàn tỷ, ông chủ nọ 2 ngàn tỷ mà không hề biết một nhân vật mà theo phuongngugia tui là hạng nhứt Việt Nam, nội cái lạc cảnh du lịch của Giả tỷ nếu bữa nào đó mát trời Sẵn nói luôn rằng ông bà có câu “Đa kim ngân phá luật lệ” thiệt linh, ai hỏng tin thì đây: “Nhiều cầu thủ lẫn lãnh đạo các đội bóng cho rằng, với lệnh triệu tập này VFF đã tỏ ra thiên vị với Công Vinh và “nể” bầu Kiên quá mức đến độ quên cả luật lệ”. (http://danviet.vn/59480p1c27/cong-vinh-len-doi-tuyen-tu-cau-lac-bo-ma!.htm) Ông già Hai Lúa biểu VFF là tổ chức tấm cỡ quốc gia, ông sếp của tổ chức này bắt buộc phải là đảng viên cộng sản, đọc tin tức trên báo chí ông Hai Lúa hồ nghi sếp VFF sợ bầu Kiên vì một trong hai lý do, hoặc chả đẹp trai quá phong độ hào hùng quá, hoặc là chả nhiều bạc tiền đang tài trợ cho tổ chức VFF đó. Cướp kho thóc của Nhật: - Nhận diện công ty bán hóa đơn - Những nẻo đường trốn thuế VAT - kỳ 1 - Những nẻo đường trốn thuế VAT - kỳ 2 - Những nẻo đường trốn thuế VAT - kỳ 3 - Đám thằng ngu bày đặt cướp thóc - Chạy thuế - Có gan thì làm - Trốn thuế tiền tỷ, đại gia vẫn lướt Rolls-Royce |

Từ vạ miệng tới không dại nào như dại nào?

Nghe và nhìn
Ối mà bác Hai Lúa biểu rằng hơi sức đâu quan tâm chiệng diễn biến chi đó, ổng chỉ biết rằng cỡ ông Nguyễn Văn An đã phát ngôn nhận định về chế độ thì còn trật sao nổi? Hãy nghe tay tổ nói nè: - "Nhiều cơ quan thông tin đại chúng của chúng ta thường đưa tin chủ yếu là do nguyên nhân bị diễn biến hòa bình, một số cán bộ chủ chốt bị mua chuộc phản bội lại Đảng, dẫn tới cách mạng màu,… mà chưa đi sâu vào nội bộ Đảng, vào lỗi hệ thống của Đảng, vào sự thoái hóa biến chất trong Đảng, Nhà nước và Xã hội do lỗi hệ thống gây ra. Đảng đã trở thành lực lượng cản trở sự phát triển của xã hội, đã trở thành lực cản của sự phát triển tự do dân chủ của xã hội. Nói theo tinh thần của Marx thì cái gì cản trở sự phát triển là thối nát, là phản động... ...Quốc hội là nhánh lập pháp có quyền lực cao nhất, song cũng còn nhiều hình thức, thực chất là Trung ương, Bộ Chính trị quyết. Chính phủ là nhánh hành pháp song cũng rất yếu, chủ yếu là chấp hành chỉ thị nghị quyết của Đảng. Chủ tịch nước từ chỗ tập trung thực quyền như khi Bác Hồ đảm nhận, ngày nay đã dần trở thành hình thức, nghi lễ. Quyền của nguyên thủ quốc gia bị phân tán ra làm ba nơi, ba người nắm giữ, đó là Tổng Bí thư thống lĩnh lực lượng vũ trang, Thủ tướng đứng đầu Chính phủ, Chủ tịch nước đại diện cho Nhà nước về đối nội và đối ngoại nhưng không thực quyền. Tòa án là nhánh tư pháp lại càng yếu thế. Cả ba nhánh quyền lực đều đặt dưới sự lãnh đạo thống nhất của Ban lãnh đạo Đảng (Bộ Chính trị – Ban Chấp hành Trung ương). Quyền lực nhà nước được phân công ra làm ba nhánh song lại thống nhất ở nơi Đảng. Vậy, Đảng trở thành ông vua tập thể rồi. Không phải dân chủ nữa mà là đảng chủ rồi..." Vậy đó, ông Hai Lúa nhắn rằng bà con nghe và hãy nhìn rồi nghiệm đi hén. (St) Ông Nguyễn Đình Hương, nguyên Phó ban tổ chức Trung ương: “…Các lãnh đạo thời đó như cụ Nguyễn Văn Linh, Lê Văn Lương, Phạm Văn Đồng, Nguyễn Duy Trinh nghiêm khắc lắm. Biếu cân gạo, cân giò thì được, đụng đến tiền là "chết" với các cụ! Tôi ở "liền lưng" với ông Lê Đức Thọ nên được biết chuyện này: Một anh thư ký của ông Lê Đức Thọ đi Viễn Dương về được tặng 4 cái bát Nhật, đem về biếu ông ấy. Thế là anh ta bị kỷ luật thôi việc…” (Nguồn: http://giaoduc.net.vn/Xa-hoi/Tin-nong/Thu-truong-vay-tien-toi-cho-nghi-viec-luon/57762.gd) Ông già Hai Lúa bình rằng cái này kêu bằng thâm nho theo lối tụi thằng chệt xài thức phế chốt đoạt danh. Thằng thơ ký đó nịnh hỏng nhằm lối vậy mới tiêu tán đường. |

Các loại bịnh viện xin hàng
Thiệt vậy chớ sao, nhà ông Võ Hoàng Yên coi bộ đúng là một ông thần y Hỷ Lai Lạc của người Việt mình, vậy thì thiệt đã. Mời bà con đọc bài dưới đây:
Một “thần y” chữa thành công cho 200 người bệnh (Dân Việt) - Được phép của UBND tỉnh Bình Phước, trong hai ngày 24 và 25.8, tại thị xã Phước Long và chùa Quang Minh, thị xã Đồng Xoài, “thần y” Võ Hoàng Yên và các cộng sự đã chữa trị thành công cho gần 200 bệnh nhân. Theo bác sĩ Nguyễn Quốc Chính - Chủ tịch Hội Đông y tỉnh Bình Phước, ngày 24.8, tại thị xã Phước Long, ông Yên chữa trị cho 81 trường hợp (câm, điếc, bại liệt, di chứng) thành công dưới sự giám sát của Hội Đông y tỉnh và các ngành chức năng tỉnh Bình Phước. Ngày 25.8, ông Yên và các cộng sự tiếp tục chữa trị cho hơn 110 bệnh nhân mắc các bệnh nói trên khá thành công và chưa có than phiền từ người bệnh. Hiện có hơn 500 người bệnh đăng ký được chữa bệnh. UBND tỉnh Bình Phước sẽ chỉ đạo bộ phận chuyên môn kiểm chứng những bệnh nhân được chữa trị và sẽ cho ông Yên học một lớp đào tạo y tế, sau đó sẽ cho ông Yên vào Hội Đông y tỉnh khi ông Yên đã qua một lớp đào tạo y tế cơ bản. (Nguồn: báo Dân Việt (http://www.baomoi.com/Home/SucKhoe/danviet.vn/Mot-than-y-chua-thanh-cong-cho-200-nguoi-benh/6895370.epi). Đọc thêm : (http://nguoibinhdinh.vnweblogs.com/post/13094/295079) (http://chuaphuclam.com/index.php?/nguoi-duong-thoi/lng-y-vo-hoang-yen-mt-tai-nng-t-vit.html) Nói thêm, bữa hổm, buổi tối tui đang ngồi hút thuốc nơi ghế đá trước cửa nhà, đàn anh lối xóm gần bên là anh Bảy V (cựu Phó Chủ tịch Ủy ban MTTQVN tỉnh Bình Dương đã nghỉ hưu) xề tới ngồi chơi, anh em nói dóc năm ba câu rồi anh Bảy biểu tui ê Phương, nghe nói có ông thầy hay lắm ngày 18 này về trị bịnh ở chùa xã An Phú, mày đi coi thử coi, tao nghe nói ổng chữa cho người nào là người đó khỏi liền. Đâu mày đi thử coi, nghe nói sau bầu cử ổng mới về đó. Tao nghe trên Bình Phước có người bỏ tiền ra xây khu chữa bịnh lớn lắm dành riêng cho ông thầy này. Thằng tui nghe rồi dạ dạ rồi lờ tuốt. Chưa hết, nói mới sực nhớ hồi đó phuongngugia tui mắc chứng đau hông, lâu lâu đau thốn chịu hỏng thấu, khi theo vợ về ở miệt quê huyện Châu Đức (Bariavungtau), chứng đau xóc hông thỉnh thoảng hành tui, mất cả mấy tuần lễ sau đó rồi tự ên hết. Bữa nọ, sáng sớm ngủ dậy bước xuống giường cảm nhận được hông đau ê dấu hiệu cơn đau lại tới. Tối đó ngồi nhậu với thằng em Chín Đôi (sau này là Trưởng Chi nhánh 1 của công ty TNHH Ngũ Gia tại huyện Châu Đức), đang bị cơn đau hành tui nói tao nay mấy tuần sẽ đi đứng khó khăn, thằng Chín Đôi biểu anh Ba uống thứ thần dược này của em đi, bảo đảm hết liền. Nói rồi thằng Đôi chạy vô nhà lấy chai rượu ngâm thuốc của nó ra rót vô ly xây chừng rồi nói anh Ba uống đi, bảo đảm công hiệu, anh Ba dứt luôn hai ly là mai hết đau. Mặc dù hỏng tin nhưng do có bịnh vái tứ phương, thằng tui chơi liền hai ly rượu ngâm thuốc của thằng Đôi rót. Sáng mai khuya 3 giờ dậy đi tiểu, trời đất, cơn đau biến đâu mất tiêu, coi bộ rượu ngâm thuốc của thằng Chín Đôi là thần dược thiệt chớ đâu phải giỡn chơi. Trong tháng kế tui cố tình cứ cách vài ngày một lần tui uống thêm vài lần nữa tính cho dứt căn. Từ đó tới nay cũng cả chục năm mà hổng thấy chi hết trọi. Thuốc ngâm của Chín Đôi dòm như mấy khúc que phơi khô, thằng Đôi biểu hồi em đụng xe tưởng chết may nhờ có thuốc của ông thầy này. Thằng Đôi nói nó lấy của ông thầy đâu tận Phan Thiết, ông thầy đó làm phước mà có tật ưa chửi bịnh nhân, huynh thiên địa một hồi rồi thằng Đôi kể tui nghe rằng vừa gặp ổng hỏi em mần nghề chi, em nói con mần nghề ga-ra sửa xe, ổng biểu em mày ăn ở ác nhơn sửa xe chặt chém thiên hạ quá rồi bị trời hành chớ gì, thứ mày chết là vừa… Tui nghe lạ tai nên hỏi tới thì thằng Chín Đôi biểu anh Ba biết hôn, ông thầy đó là hồi xưa bị chi đó rồi mắc vô lời thề hứa bị trả nợ đời, ổng bỏ vợ con lên núi lập trại nuôi cả bầy dê, còn đi kiếm thuốc về phát không cho thiên hạ nên tức mà chửi cho người ta đừng tới bla... bla. Thằng Chín Đôi bày đường đi cho tui còn dặn rằng anh Ba nếu muốn xin thuốc khi gặp ổng nếu bị ổng chửi cũng đừng thèm tự ái nhen, mình cầu thuốc trị hết bịnh mà. Năm 2002 khi đã mở công ty, khi đó sung lắm hàng tháng tui chạy xe gắn máy từ Saigon đi Châu Đức nộp báo cáo thuế sẵn dịp đi chơi, khi anh em đang nhậu thằng Đôi hỏi anh Ba còn đau hông hay hết, tui nói từ bữa uống thuốc của mày mấy năm nay không thấy đau lại nữa, mà rượu thuốc của mày đâu rót cho anh một xị tao mang về nhà để dành rủi đau bất tử thì có uống liền. Thằng Đôi kiếm chai rót cho tui một xị rượu ngâm thuốc của nó. Vậy chớ tui mang về nhà cũng không xài vì có đau đâu mà uống. Chai rượu thuốc đó sau bà xã tui mang cho ai hỏng biết. Bà con nào quan tâm thì đây: Chín Đôi nhà mần ga-ra sửa xe ở ngã ba thôn Tam Long, xã Kim Long, huyện Châu Đức, tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu, số điện thoại thằng Đôi lâu quá tui mất số của nó rồi. Tới đó nhờ chỉ đường đi kiếm ông thầy ở Phan Thiết. |

Xin mần cán bộ hỏng đặng
Lại nói, năm 1997 sau khi tui không nhận lời mần nhân viên xã Kim Long ở huyện Châu Đức, Bariavungtau, ông già kêu tui về biểu con muốn vô làm nhà nước hả, tui chỉ gục gặc dạ dạ mà đâu dám nói tính xin vô Sở VH-TT BP để kiếm lô đất sau đó kiếm cớ ù té.
Tui lái chiếc La Dalat cà tàng chở ông già đi ĐX. Tới nơi, khi đó Sở VH-TT tỉnh BP còn tọa tạc tại khuôn viên của trụ sở Phòng VH-TT thị xã ĐX tỉnh SB cũ. Anh Út S là Giám đốc Sở lật đật chạy ra đón ông thầy cũ, mời an tọa rồi anh Út báo cáo với sư phụ cũ về tình hình bla… bla. Ông già tui nói với anh Út rằng hôm nay tôi tới gặp chú nhờ bố trí cho thằng cháu Phương nó vô làm ở Sở, anh Út S dạ dạ rồi quay hỏi tui nay mày chán rong chơi chịu vô nhà nước rồi hả, rồi quay nói với ông già tui cán bộ theo em về đây là 19 đứa, em lấy từ BD lên làm cán bộ khung, chỉ tiêu biên chế của Sở còn cần 49 đứa nữa. Anh Út lại quay biểu tui rằng Phương à để rồi anh bố trí mày làm công tác vận động nếp sống văn hóa mới, mày chuẩn bị hồ sơ rồi anh kêu thằng T (đương nhiệm phó GĐ công ty FaFim BP) làm thủ tục ký hợp đồng sáu tháng, sau đó sẽ vô biên chế chính thức. Mà mày nhắm chịu nổi không đó Phương, lương căn bản cán bộ ngành chỉ hai trăm ngàn, mày là lính mới không có tiêu chuẩn gì thêm cả, vậy mày nhắm có nuôi nổi vợ con không, vợ mày có làm gì thêm không bla… bla. Khi ra ông già tui ra về, ông giám đốc Sở VH-TT tỉnh BP tay chìa bì thơ miệng nói thưa anh em có chút quà… Vẫn phong cách ngày nào, ông sếp cũ trừng mắt khiến thằng lính im bặt rụt tay lại. Qua bữa sau tui chở ông già vô Sở VH-TT tỉnh BD, anh Năm T (VĐT, phó Chủ tịch HĐND tỉnh BD đã nghỉ hưu từ tháng 5/2010)) chạy ra chào mời ông thầy cũ vô phòng mời café thuốc lá rồi báo cáo tình hình hoạt động của Sở rằng nay kinh phí hoạt động của ngành hàng năm là 3 tỷ, lãnh đạo gồm em, phó thì có thằng Đ (nay đương nhiệm GĐ Sở VH-TT-DL) và bà Đ (nay đã nghỉ hưu) bla… bla. Nghe ông già nói tui tính vô làm ở Sở VH-TT BP, anh Năm T xua tay ấy ấy, thằng Phương mày muốn làm thì để tao bố trí ở đây thôi chớ về ĐX làm chi, trên đó rừng rú sốt rét đó mày, hiện bên thằng T (nay đương nhiệm phó GĐ Sở VH-TT-DL) thanh tra còn biên chế để tao bố trí mày vô đó, rổi chừng nào có lớp lang thì cho mày đi học rồi tính sau, mày chuẩn bị hồ sơ chưa bla… bla. Buổi chiều tui qua chơi nhà anh T, nghe tui nói vụ vô làm việc ông T cười ê Phương mày vô đây chỉ góp tay nhậu thôi à, bên tao đói lắm chỉ có nhậu thôi, mày nhắm chịu nổi không, ê tao nhớ mày đâu biết nhậu, mà mày không nhậu vô thanh tra văn hóa… làm chi. Tui lại chạy kiếm anh T, nghe tui hỏi thì anh T nói Phương ơi mày nghe bậy rồi, cán bộ ở BP đâu có tiêu chuẩn được cấp 2 trăm mét mặt tiền hồi nào. Bộ mày tính vô làm nhà nước là để kiếm đất hả. Vậy không có đâu. Rốt cục, thằng tui lại về với vợ. |

Thông báo à
Thông báo của UBND đã cho thấy rõ ý đồ của thầy chú là:
1. Việc bà con tụ tập phản đối giặc Tàu đã “Tác động tiêu cực tới việc thực hiện đường lối, quan hệ đối ngoại của Đảng, Nhà nước ta”. (Hoàn toàn đúng như nhận định của ông Lê Hồng Hà - bác ba Phi biểu vậy). Thông báo gián tiếp thừa nhận việc chưa triệt để trấn áp đám người tụ tập đã làm phiền lòng anh Chệt khiến công lao uốn ba tấc lưỡi của em Phương Nga hóa công cốc. 2. Việc bà con tụ tập phản đối giặc Tàu là âm mưu, ý đồ của “số đối tượng chống đối trong và ngoài nước” để “Chia rẽ khối đại đoàn kết toàn dân, kích động hằn thù dân tộc chia rẽ quan hệ Diệc - Tàu”; Hơn thế nữa là việc tụ tập đã “Kích động, tập hợp lực lượng gây mất an ninh trật tự và ổn định chính trị đất nước”. (Thậm chí nguy). Thông báo đó báo trước việc sẽ trấn áp triệt để đối với “Các đối tượng cố tình chống đối”. Vậy vụ tụ tập ngày chủ nhật tui cho rằng khó mà yên ổn diễn ra mà ngược lại 100% là sẽ bị quét sạch sành sanh ngay từ đầu. Diễn biến cam go của cuộc tụ tập ngày chủ nhật nếu có thì phải được ghi nhận là cuộc đối đầu giữa thầy chú với thiên hạ chứ không còn là chuyện yêu sơn yêu hà gì cả. Thật vậy, bác Ba Phi nghiêng về nhận xét của ông gì đó cho rằng vụ trấn áp tụ tập ngày chủ nhật là sự thể hiện năng lực phục vụ bề trên của các thầy chú như thế nào. Tới thời điểm này có thể nhận định sự việc đã và sẽ diễn ra như sau: - Bước một, để chuẩn bị chiến dịch là các lá cải quốc doanh được lệnh đăng cáo thị về vụ cấm bá tánh tự ý thể hiện lòng yêu nước không theo cách lãnh đạo hướng dẫn. - Bước hai là động thái của tờ lá cải thủ đô tung chiêu hành động bằng cách loan tải “một số ý kiến” để tạo cớ cho hành động tiếp theo. 3. Cuối cùng là công cụ chuyên chính căn cứ theo nguyện vọng của “một số ý kiến” đó mà ra tay “chuyên chính” đám sĩ nông công thương tụ tập. Sẽ không thể có tụ tập gì được hết. Chắc chắn vậy. |

Âm nhạc

Áp phe
Thằng tui chẳng phải thứ chuyên vạch lá tìm sâu mà là học theo thiên hạ, bữa nay vô trang mạng Dân làm báo, mắt vừa nhìn hàng chữ “Những người yêu nước Việt Nam thông báo về cuộc biểu tình 14.08.2011” là nghe phát ngứa. Việt Nam nay có sơ sơ gần chín chục triệu bá tánh mà chỉ một số “những người yêu nước” ru?
Thể hiện lòng yêu nước có nhiều cách, tui cũng cho rằng biểu hiện tích cực nhứt là nắm tay nhau cùng xuống đường biểu tình phản đối bè lũ cầm quyền Trung cộng côn đồ xâm phạm chủ quyền thiêng liêng của nước Việt Nam mình. Nói là nói vậy chớ thằng tui đâu dám bì với mấy quần thoa anh thư rất xinh đẹp mà hình ảnh các chị tay giương cờ cùng biểu ngữ miệng dõng dạc hô lớn lời phản đối lũ Tàu cộng cướp nước đã được truyền tải từ VN ra khắp thế giới. Tui tự thấy mình cũng yêu nước lắm chớ bộ, hỏng tin có ai dám cá hôn? Nếu là “Thông báo về cuộc biểu tình ngày 14.08.2011” thì không riêng tui mà toàn gấp nhiều lần “những người yêu nước” cùng hoan hô rồi dõi mắt nhìn để cổ vũ nhau nếu ai tham gia được thì quá tốt, ai chưa thể thì dùng cách nọ cách kia để hưởng ứng mọi người. Rứa mà ở đây lại là “Những người Việt Nam yêu nước thông báo”, chẳng lẽ chỉ mấy tụi bay yêu nước còn người khác thì không? Nếu không nhờ tụi bay thông báo thì qua những lần xuống đường gần đây chẳng lẽ bà con không biết, không dám đi biểu tình hay răng? Hay mấy cha muốn mần lãnh đạo biểu tình? Rứa thì mần ơn xưng tên tuổi đặng bà con biết với nhen. Luôn cả thầy chú bạn thằng Minh cũng đang rất muốn tìm hiểu đó đa. Đàn chị bloger Mẹ Nấm rảnh quá mới xé pho một phát khiến các loại Nguyễn Hưng Quốc, Lê Diễn Đức gì đó sượng ngắt và sau phút chốc bỗng dưng… hóa thứ mặt mo ráo trọi. Chắc hẳn sau khi đọc xong mấy bài viết của các nhà dân chủ bàn phím, đàn chị cười khẩy rằng: “Ngồi viết hàng trăm câu khẩu hiệu hay ho, phản biện, phản bác nhiều ý kiến theo quan điểm cá nhân thì không thể sánh với một bước chân trong cuộc tuần hành để thể hiện lòng yêu nước thật sự. Hãy xuống đường đi các bác ạ. Tuổi trẻ họ nhìn các bác, làm theo các bác và quan trọng là đất nước sẽ lớn mạnh. Một điều không thể không nói ra, đó là ai đó còn băn khoăn thì không biết vô tình hay cố ý đã xúc phạm những người đi biểu tình. Và không những thế, còn tự xúc phạm chính mình” khiến anh xã của chỉ nghe rồi mặt nghệt ra như mắc ỉa, mà hổng hiểu bà xã yêu quý đang bực bội ai. Nói nhỏ nghe nè, mấy anh là người quốc tịch nước ngoài chỉ bị trục xuất hoặc cùng lắm cũng một hoặc hai cuốn lịch thôi, vậy mấy anh mau mua vé về VN để cùng bà con xuống đường nhen hôn. Xui tận mạng thì cũng như đã nói, chỉ một vài năm sẽ đề huề vợ con thôi mà. Dzậy hén. Đàn chị Mẹ Nấm chia sẻ: “Rồi thì các cuộc biểu tình kế sau (chỉ xảy ra vào các Chủ Nhật) tôi cũng chưa có dịp tham gia trực tiếp. Và vì thế, lần ra Hà Nội vừa rồi, tôi không để “thoát” một lần trực tiếp tham gia biểu tình khi có cơ hội”. Đó tề, chỉ là nhân chuyến đi Hà Nội đàn chị mới tranh thủ đi biểu tình đó tề. Còn nếu không nhân chuyến đi thì cũng là chưa thể tham gia trực tiếp mà cùng lắm chỉ có thể biểu lộ lòng căm thù giặc Tàu với anh xã nhà thôi, chớ còn chi. Còn vế bài viết có tít: “CAM đe dọa Ts Nguyễn Xuân Diện” (http://danlambaovn.blogspot.com/2011/08/cam-e-doa-ts-nguyen-xuan-dien.html#more) đăng trên trang Dân làm báo (cả thằng tửng tửng mắc đáng bố Phạm Viết Đào cũng lật chạy rinh về trang của nó đặng làm của), bằng giác quan chúa nhựt của mình thằng tui nhận định thằng cha Nguyễn Xuân Diện mô đó đang toan tính áp phe chánh trị đặng kiếm chút danh còm. Bởi lẽ cha Diện nọ đã danh xưng tiến sĩ thì cách răng không thể nhận định được rằng Entry nọ cùng lối hành văn như rứa mà biểu là của thầy chú làm ra thì rõ thiệt. Bà con nào hỏng thèm nghe phuongngugia tui nói vậy kiếm đứa trẻ học lớp bảy lớp tám mà biểu chúng mần bài tập làm văn coi thử. Hic. Chẳng qua xét thấy có lợi nên ông Diện đó giả điên ngậm miệng ăn tiền mà thôi chớ bộ chả dám hỏng sợ? Thằng tui đây chỉ là nói tầm bậy vài ba câu vu vơ mà lâu lâu nghĩ còn giựt thót. |

Chuột ghét mèo
Xưa, một ông cố đảng viên trung kiên già thoạt nhìn ai cũng tưởng làm nghề mua bán huân chương đã nói rằng “Đảng cố tạo nên các phong tục tập quán, các tục lệ xã hội, cái gì cũng phải thần phục Đảng, thần phục các quan chức của Đảng, tạo ra một tục lệ là mọi người bình thường phải lập công để trở thành đảng viên, dù phải lạy lục, nịnh bợ, chạy chọt, thậm chí có lúc phải hối lộ tiền nữa”.
Lời bàn: Là quá trình quá độ chuyển hóa thành “quan cách mạng” chớ có chi mà ông tướng già théc méc. Phần ông đã một lần bị chúng trở mặt đì te tua đá văng ra sát rìa sân chơi quyền lực mà vẫn sống chết bám cứng không chịu bỏ cuộc. Khi có cơ hội trở lại vũ đài lại tiếp tục “hoa (quơ) chân múa tay”, tới khi bị dập chết hẳn mới hậm hực về đuổi gà cho vợ… Chừng hết xí quách thì chơi trò trở cờ phản phé phê phán chánh trị nên bị đồng chí cũ mang lên thớt khai trừ bêu xấu. Ông tướng già trả đũa bằng cách giả dại vò đầu bứt tóc hỏi này nọ. Ông tướng già nói ổng nhiều lần tự hỏi Đảng có cần gì phải có đến 2-3 triệu đảng viên và vẫn còn đang tìm cách phát triển nữa, trong khi bây giờ không cần có sự hy sinh như trong chiến tranh và trong khi ai cũng thấy chất lượng đảng viên ngày càng sa sút. Vậy cố gắng tăng số lượng làm gì? Lời bàn: Do cay cú, ông tướng già tự giải tỏa bằng cách giở chiêu trình diễn bộ dạng ngây thơ cụ hỏi móc họng đồng đội cũ. Hỏi vậy quá là nói toạc sau khi thôi chiến tranh đã hết rồi cái thời hô hào quyết tử cho tổ quốc quyết sinh thì còn cần quái gì mấy thằng đầu đất chỉ mới được “chỉnh huấn” đã hăng tiết vịt nhắm mắt nhào tới dùng xác thịt xả láng ăn thua đủ với xe tăng đại bác. Còn một ông cố đảng viên kém trung kiên hơn từng tự hào là người chiến sĩ cách mạng chân chính đã trải hai thời kỳ kháng chiến, nhờ đó rèn luyện tinh thần yêu nước, trải qua các cuộc phát động nâng cao lập trường giai cấp, luôn chấp hành tốt việc phê bình và tự phê bình để sửa chữa sai lầm qua đó tỏ lòng trung thành với Đảng, với giai cấp. Và sau này chỉ dám âm thầm từ bỏ đảng quang vinh, chỉ dám nói với thằng con ruột rằng “Hàng ngũ lãnh đạo đảng đều xuất thân từ xã hội phong kiến và thuộc địa, quá trình làm cách mạng trong đầu mang nặng tư tưởng của xã hội cũ cho nên mới xuất hiện các quan cách mạng. Người có trình độ làm việc theo cách của ông quan huyện còn người nào không có trình độ thì làm việc theo tư duy của anh nông dân. Các đảng viên trẻ sau này không được thử thách rèn luyện lại thiếu tu dưỡng, có chức quyền trong tay chỉ toàn nghĩ chuyện kéo bè kéo cánh tham ô hủ hóa ăn chơi hưởng thụ. Đó là những lý do khiến đảng thoái hóa không còn sức chiến đấu”. Ông cố đảng viên kém trung kiên hơn còn giải thích “Đảng tiên phong, nghĩa là đảng viên là những người tình nguyện đi đầu trong mọi thử thách gian khổ khó khăn nhất, sẵn sàng hy sinh quên mình để bảo vệ mục tiêu cao cả mà đảng đã vạch ra và chỉ đường”. Lời bàn: Hàng lão thành cách mạng từng giữ vị trí công tác khác nhau mà mở miệng nói năng in như nhau. Ông nào cũng thuộc bài như cháo chảy. Giáo điều. 1. Mới đây, một đảng viên nọ mà bác Ba Phi nhận xét rằng “rèn luyện và trưởng thành trong ngọn lửa lò gaz của vợ cùng tiếng súng đạn từ giàn loa vi tính phát ra do thằng con trai đang chơi game bạo lực” phát biểu ám chỉ rằng khi chơi cờ mà cầm bên đỏ thì phải tính cả nước đi của bên xanh, chơi sao cũng được luôn cả ăn gian miễn sao ngăn chặn được ba cái vụ diễn biến hay tự diễn biến đều ô kê tuốt. Trong khi lên đời thiên hạ rằng thì là về vụ “chống tất cả các loại diễn biến”, đảng viên nọ than thở hồi nhân dân các nước cộng sản Đông Âu xuống đường biểu tình lật đổ chế độ cộng sản độc tài phản động thì các công cụ chuyên chính là công an, quân đội do bị tự diễn biến mà không biết phải bắn vào đâu. Bác Ba Phi bàn rằng: Ông đảng viên nọ liên tưởng tới chuyện ở Đông Âu trước đây chứng tỏ ông ta vô cùng quan ngại chuyện tự diễn biến trong lực lượng vũ trang. Vậy mau mau mở các đợt chỉnh huấn chỉnh quân y chang theo lối chú chệt. “Cấp cấp như luật lịnh”. Cũng trong lúc say sưa lên đời thiên hạ, ông đảng viên nọ vô tình tiết lộ một sự thật được giấu kín rằng có quan chức đương nhiệm nhưng cuộc sống thật thì xa hoa hơn bọn tư bản đế quốc nhiều, con cái thì cho đi du học ở các nước Âu-Mỹ nơi đầy dẫy các thế lực phản động thù địch, được hỏi về Trần Hưng Đạo Lý Thường Kiệt thì lắc đầu không biết là ai. Sống tại địa phương thì kín cổng cao tường bla… bla. Ông đảng viên nọ còn dẫn chứng rằng cũng cá biệt và rất cá biệt thôi, nhưng không phải không có những cán bộ nói rất giả, sống rất giả với công việc được dân, được nước, được Đảng giao, còn cuộc sống thật là ở trên sân gôn, trong rì sọt (resort), giữa các "đàn em" đang được bao che và nhận lại cổ phần… Bác Ba Phi bàn rằng: Mấy đảng viên đó thuộc “các đảng viên trẻ sau này” mà ông cố đảng viên kém trung kiên hơn đã nói ở trên, ông đảng viên nọ quy một phần trách nhiệm về tự diễn biến manh nha hiện nay là do công tác chọn lựa đội ngũ cán bộ kế thừa cũng đúng. Thế nhưng ông đảng viên nọ quên rằng đã toàn sâu thì rờ tay qua phải hay qua trái đều là sâu. Vậy chạy trời không khỏi nắng tránh sao khỏi? Hehe. Cũng vẫn ông đảng viên nọ nói rằng các văn bản nghị quyết nhắc đi nhắc lại về tệ nạn “quan liêu, tham nhũng, chạy chức, chạy quyền, chạy huân chương, không ít người vào Đảng với động cơ lệch lạc và cơ hội”, ông đảng viên nọ cho rằng cấp dưới đã chưa quán triệt tư tưởng coi “tệ nạn quan liêu và thoái hóa biến chất của cán bộ đảng viên là một trong hai nguy cơ lớn" chỉ xếp sau “nguy cơ sai lầm về đường lối”. Bác Ba Phi bàn rằng: Ủa, tưởng vụ này là cơ hội cho mấy thầy chú thừa dịp “đá” nhau chớ. Sao không xài bạo lực cách mạng mà “chuyên chính” mấy thằng cấp dưới đó đi cho rồi? Chết cha quên nữa, nếu thầy chú lỡ kiên quyết ra tay thì còn ai đâu mà… Chú này thiệt, mọi sai lầm toàn đổ đầu cấp dưới nên trước hết cần chỉnh huấn chú em mày. 2. Một nhân vật có thời điểm những lời chất vấn tại điễn đàn Quốc hội khiến cả nước chú ý và hình ảnh của ổng đăng trên tất cả các báo lề phải, lại do từng va chạm từa lưa trong cuộc họp lẫn ngoài hành lang nghị trường rồi từ những gì tận mắt chứng kiến, ông cựu Nghị sĩ tiết lộ vài điều như sau: Ông cựu Nghị sĩ nói: “Trung ương đã nhiều lần thể hiện quyết tâm (chống tham nhũng) - ít nhất là bằng các nghị quyết và phát biểu của các đồng chí lãnh đạo - nhưng trên thực tế, kết quả của cuộc đấu tranh này vẫn còn xa mới đáp ứng được yêu cầu”. Bác Ba Phi trề môi mà rằng quyết tâm bằng miệng thì một thằng con nít cũng dư sức. Ông cựu Nghị sĩ còn tiết lộ “Trên thực tế, quyền lợi của dân ở nhiều nơi vẫn bị xâm phạm nghiêm trọng. Ý tôi muốn nói đến những quyền và lợi ích rất cụ thể, thiết thân trong đời sống hằng ngày, chứ chưa nói đến cái quyền to hơn là làm chủ đất nước. Khẩu hiệu 'dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra' vẫn chưa đi vào thực tế, cơ chế để dân thực hiện vẫn chưa có gì mới. Lúc này lúc khác đã có hiện tượng dân chưa thật tin vào lãnh đạo, và ngược lại, lãnh đạo cũng chưa thật tin vào dân”. Bác Ba Phi bàn rằng: Thứ khẩu hiệu đó giờ ai cũng biết rồi, đừng nghe mà hãy nhìn. Ông cựu Nghị sĩ đã từng sử dụng quyền của đại diện cử tri để chất vấn một bà Bộ trưởng kể “Cách đây vài hôm tôi gặp lại bà trong thang máy. Bà nửa đùa nửa thật nói với những người xung quanh: "Ông này ngày xưa làm khổ tôi lắm đây."” Bác Ba Phi bàn rằng: Bà Bộ trưởng nay “ấm hàng” rồi không ai làm khổ được đâu. Cũng qua lời ông cựu Nghị sĩ kể về vụ biểu quyết vụ mở rộng thành phố gì đó bà con học được phương pháp tạo sự đồng thuận nhất trí cao (và ngăn ngừa bị cháy kịch bản dân chủ do đột nhiên xảy ra phát sinh mâu thuẫn ngoài dự kiến) thì trước tiên phải họp tổ đảng để quán triệt tinh thần (chỉ đạo), kết quả là sẽ như ý. Bác Ba Phi bàn rằng: Chà chà, hèn chi phải cần qua mấy vòng hiệp thương mới đặng khoác danh nghị sĩ, mới cần phải bắt buộc tuyệt đại đa số nghị sĩ là đảng viên. Từ tư duy kiểu đó mới có chuyện có người tuyên bố bỏ điều 4 đồng nghĩa với tự sát. Sau hết, phuongngugia tui có mấy câu rằng: “Bác bị cướp tôi cũng bị cướp, Tôi, bác cùng chung một mong ước. Bác dõng dạc hô đòi Dân chủ, Tôi cóm róm bộ dạng bèo nhèo. Bác hùng hồn “đả đảo giặc Tàu”, Tôi nhát sợ chẳng dám noi theo. Bác có thiệt ngon cười một phát, Rằng tôi đồ thứ chuột ghét mèo.” |

Khiêu vũ múa đôi
Bà xã nhỏ mặt còn rịn mồ hôi đầy xe vô nhà rồi nói như khoe, em mới tập nửa tháng mà mấy chị trong đó hỏi đã tập mấy năm rồi, sau khi mèo khen mèo dài đuôi thì bà xã nhỏ nhắc vụ thích học khiêu vũ, tui nói khiêu vũ cổ điển thời trước từng rầm rộ chớ giờ còn ai đâu mà… múa đôi. Bà xã nhỏ nói là em chỉ khiêu vũ thể dục, trên TV em thấy người ta khiêu vũ thay cho tập thể dục bla… bla.
Nói vụ khiêu vũ, thời 1984 Nhà Văn hóa (NVH) q1 là nơi đầu tiên tổ chức khiêu vũ để các học viên có điều kiện sinh hoạt giao lưu bla… bla. Anh Lương Bằng Vinh, tức Vinh “què”, được Ban chủ nhiệm NVH là cô Hiệp (Chủ nhiệm), anh Điệp (phó CN) giao trách nhiệm cùng đám tổ nghiệp vụ phát động phong trào bằng cách chiều 18 giờ 30 bày giàn âm thanh ra sân NVH mở rầm trời, đám nhân viên NVH hè nhau ra nhảy đầm đặng chim mồi đám thanh niên đang thập thò tú tụm coi. Nói thêm, ông Vinh “què” có thằng con trai là thằng Lương Bằng Quang khi đó đâu chừng tám chín tuổi mà sau nổi tiếng. Khi đó tui chưa để ý khiêu vũ mà chỉ khoái trượt Patin, thằng Tân hợp đồng với NVH q1 rồi nó kêu thợ về làm sân trượt Patin đầu tiên tại Saigon. Lập tức phong trào chơi Patin rầm rộ lan tỏa khắp các quận huyện khác. Khi đó tui mua được đôi giày trượt Patin thượng hạng, thỉnh thoảng có khách nữ thuộc hàng VIP tới chơi là thằng Tân chạy kiếm tui gãi đầu hỏi mượn đôi giày cho khách. Có lần tui đang chơi bị nó chận hỏi mượn giày, bên cạnh nó là một em dòm rất kiêu sa nghe nói là ở “bển” về đang háo hức nhìn bà con trượt ào ào. Dù đang tức cái bản mặt thằng Tân đang nhăn nhở cười nịnh, nhưng do không thể từ chối ánh mắt năn nỉ của người đẹp nhìn mình. Tui lột giày đưa cho thằng Tân. Bữa sau thằng Tân giả lả đề nghị tui chia lại đôi giày trượt Patin của tui cho nó, tui gật đầu. Phong trào khiêu vũ ngày càng mạnh, Noel năm 1985 các NVH chật cứng thanh niên sinh hoạt. Do thấy tui cùng bà xã (cả) nhảy lọng cọng quá, chị gái biểu cậu học khiêu vũ cho giỏi đi, giờ mà nhảy như cậu thì quê chết. Tui theo học lớp khiêu vũ của vợ chồng thằng Phước, khi đó NVH q1 có các lớp khiêu vũ của 3 vũ sư là thằng Phước (vợ nó theo phụ dạy), thằng Chung cao kều cỡ mét chín, dòm nó in như cây tre, và một thằng nữa tui quên tên, học viên đông lắm nên thầy nào cũng dạy liên tục hai ca. Thằng vũ sư Chung thấy tui ngày nào cũng tập dợt khiêu vũ từ chiều 17 giờ cho tới 21 giờ mới về nên nó mời tui café rồi nhờ phụ dạy, nó bật quẹt cho tui đốt thuốc: “Thấy anh Phương rảnh quá nên mới dám nhờ”. Thế là tui khi thì phụ thằng Chung, lúc thì phụ thằng Phước, cả thằng vũ sư nữa mà do dạy nhảy ở NVH q1 thời gian ngắn là nó xuất cảnh nên tui không nhớ tên. Thời đó thằng Nguyễn Hưng (sau qua Mỹ rất nổi tiếng) ở Câu lạc bộ Bến Nghé là vua của điệu nhảy Chachacha với kỹ thuật siêu hạng 16 bước khóa chân trong một khuôn nhạc. Thằng Từ Hoàng Thông ở NVH q3 được bà con công nhận là vua điệu Rumba nhờ nó biên đạo mấy bài chuyên đề thượng thặng. Bữa đó, bố Minh là nhân viên bảo vệ NVH q1 chung tổ với anh Ba tui biểu Phương ơi bố nhờ mày giúp một việc, mày dạy cho con bé cháu của bố gấp cho nó biết nhảy để nó vô làm vũ nữ ở vũ trường Festival, mày tính bao nhiêu tiền cứ nói bố bảo nó trả. Ông già thiệt, chỗ thân tình như bố Minh và anh trai tui mà bày đặt, tui biểu bố nói con nhỏ đó mai tới đây, mỗi ngày học nó trả tiền một ly café đá của con. Sáng sau bố Minh dắt cô gái tới, tui hỏi cô gái em có từng thử nhảy đầm bao giờ chưa, cô ta lắc đầu, tui biểu giờ em xoay một vòng rồi bước vài bước theo nhịp đếm của anh bla… bla. Lại nói, khiêu vũ cổ điển gồm 7 điệu cơ bản, cô gái thân dáng hơi gầy thiệt có khiếu mần vũ nữ. Theo yêu cầu của cô gái cùng sự cố gắng của cô ấy, chỉ sau một tuần là cô gái đã cười tươi ngoài sân nhảy NVH q1 cùng tui mặc dù đầu vẫn bị cúi nhìn chân và miệng thì lẩm nhẩm đếm một hai ba bốn… Sau vợ chồng thằng Phước thầu sân NVH q1 rồi sửa sang thành CLB hiêu vũ Thính Vũ kiếm ăn nên nhà cửa bla… bla. Khiêu vũ, tui biết tụi thằng Cao (sau nó dạy nhảy ở CLB Nguyễn Du), thằng Thắng, tụi nó quyết chí khổ luyện để thi lấy bằng rồi ra làm vũ sư, so với mấy đứa đó thì phuongngugia tui không bằng, chớ mang so với dân nhảy đầm a-ma-tơ thì tui đây đầu bảng. Tui cho rằng nhảy đầm khỏi cần biểu diễn nhiều mà chỉ cần nhảy cho ra nét, lâu lâu lả lướt một vài “phăng” đòn tay nhẹ nhàng là OK. Nhảy đầm giỏi rồi nếu muốn “đụng hàng” không khó vì có rất nhiều chiêu, dễ nhứt là chỉ cần cho đào te xoay, khi ngả người xuống đào lạ thường phản ứng giống nhau là sợ mình đỡ không nổi khiến em bị té lăn thì quê thí mồ, do ẻm đang bị tâm trạng đó nên (nói khẽ không thôi ăn cái táng phù mỏ) ảnh mặc sức xoa… ú nàng (nhẹ thôi nhen, vuốt mạnh là bị phát hiện cố ý chơi xấu đó). Còn với đào nhảy giỏi thì phải chiêu khó chớ chiêu thường là bị các nàng hóa giải liền, hãy đẩy cho nàng tưởng mình cho nàng xoay thế nhưng nàng xoay nửa vòng lập tức giữ nàng rồi mình nghiêng giống vô đòn tay đảo người, khi đó nàng lúng túng sợ mình xoay bị vướng nên sẽ giơ tay (với mấy nàng nhảy kém thì chớ có phăng đòn tay đòn chân này nọ vì các nàng đâu biết, tui từng mém bị văng mắt kiếng hai lần), khi đó mình không phăng phéo chi hết mà chỉ là đẩy cho nàng xoay tiếp, nàng sợ rớt nhịp lật đật xoay và khi đó thì… cam ơi là bưởi, còn nữa mà thôi. Lại nói, vô sàn nhảy, bản nhạc điệu Slow vửa nổi lập tức đèn tắt tối mò, bà con kéo nhau ra sàn nhảy chật như nêm, ai nấy đứng y một chỗ ôm cứng tình tứ (ôm mà cứng thì được chớ ôm mà… mềm thì chết bỏ mẹ), dám do vậy mà mấy anh già tuy sợ đột quỵ vậy chớ rất khoái dắt bồ nhí vô khiêu vũ. Những khi ban nhạc chơi điệu Tango vui vẻ hay điệu Rumba nhẹ êm là thiên hạ rút về ghế ngồi. Đó là lúc tui “lên luyn” dắt đào lả lướt để rồi nghe những tiếng vỗ tay. Hồi theo vợ (lớn) về sinh sống tại huyện Châu Đức, Bariavungtau, tui từng mướn mặt bằng của anh Năm Thể (Chủ tịch Hội Chữ thập đỏ huyện) tính mở café khiêu vũ, trước đó tui về Saigon được anh hai tui dắt ra chợ Saigon mua băng Video dạy khiêu vũ, lựa đã đời mà khi kêu tính tiền thì thằng chủ sạp bán băng đĩa xua tay nhứt định hỏng chịu lấy tiền mà là kính biếu anh T vài cuốn băng. Nói thêm, khi đó anh hai tui là phó Chủ tịch HĐND kiêm Đội trưởng Đội 814 phường Bến Thành. Q.1. Tui tính toán rằng thanh niên công nhân các nông trường cao su rất đông mà sinh hoạt giải trí lành mạnh thì không có gì vậy mở café khiêu vũ sẽ thu hút hàng trăm thanh niên nam nữ, vừa được tiếng vừa có miếng. Tui mở dạy khiêu vũ với cam kết học 15 ngày miễn phí, nếu chịu thì đăng ký học để tui có thu trả tiền mặt bằng và điện nước… Nhè bỏ ra một mớ tiền sửa sang cùng mua sắm vật dụng chưa kể đầu máy và TV để học viên coi băng… được chừng mười ngày thì thằng Khảm là cán bộ phòng Văn hóa Thông tin huyện cùng thằng Bảo là nhân viên VH-TT xã Kim Long tới cà kê xin bia chai Saigon uống, thấy ngon ăn bữa sau hai thằng nọ lại tới khiến tui phải trốn vô lô cao su phía bên kia đường. Chưa nghĩ ra cách chi đối phó thì bữa nọ ông chủ nhà xỉn đâu hỏng biết mà về nhà ra trước nạt hỏi mấy nhỏ phụ quán Ba Phương (là tui) đâu khiến mấy nhỏ hết vía. Khi nghe nói chú Ba không có đây thì ông chủ nhà đuổi hết học viên về và bắt “đóng cửa để tao ngủ”. Rứa là dẹp. Bà con chắt lưỡi anh Ba tổ chức thiệt bài bản thấy ngon quá mà sao chưa khai trương đã dẹp uổng vậy. Huhu. Khi tui theo bà xã về miền quê sinh sống. ông già tui nghe nói mới kêu tui về Thủ Dầu Một, ổng viết bức thơ tay dặn tui tới giao tận tay cán bộ phụ trách văn phòng Tỉnh ủy Bariavungtau mà khi đó ông Phặm văn Hy (tức bác Tư Hy) đương nhiệm Bí thơ tỉnh ủy. Chẳng là ông già tui muốn gởi gắm thằng con út cho bạn cũ. Lá thơ đó tui đã giữ lại mà không chuyển. Khi anh Thường vừa trúng Bí thơ xã Kim Long, ảnh tới nhà mời tui tham gia công tác địa phương cụ thể là phụ trách Văn hóa-Thông tin xã. Trước đó tui được mời (dự thính) họp Hội Nông dân huyện. Bà phó chủ tịch trố mắt khi thấy tui, được giới thiệu tui là đại biểu thuộc xã Kim Long bả nhăn mặt “dòm tướng ông này mà nông dân chi trời”. Khi anh Thường lên tiếng mời, tui nói xin để suy nghĩ sẽ trả lời. Tui gọi điện về hỏi ông già, nghe tui nói điều kiện nơi xã Kim Long tui đang sống giống Thủ Dầu Một hồi 1979-1980, nếu khác chỉ là thầy chú ngày nào cũng phiền nhiễu dân tình gài kiếm độ nhậu (do tui đang bán quán nhận nên biết rõ). Nghe tui nói thì ông già suy nghĩ rất nhanh rồi biểu tui không nên tham gia. Nói thêm, ai từng sống nơi vùng sâu vùng xa thời chín mấy đều biết ở địa phương cấp xã người nắm chức Bí thơ là uy quyền sinh sát nhứt, đám nhân viên xã thì nay vô làm mai bị đuổi. Với đám công an xã thời đó thì phuongngugia tui đủ thực tế để tuyên bố rằng người nào mời ăn nhậu thì người đó tự nhiên trở thành bất khả xâm phạm, vì nếu đụng chạm người đó đồng nghĩa với đụng chạm tới công an xã mà nơi miệt sâu miệt xa thì bố bảo kể cả một dân chơi cao bồi làng dám giỡn mặt công an, cứ gọi là gô cổ về xã uýnh chết mẹ, công cụ hỗ trợ là roi điện bấm một phát lập tức thằng nọ nhìn thấy đủ mặt tổ tiên, vừa tỉnh lại mở mắt ra đã nghe hỏi muốn thử lần nữa hôn mậy. Khi đó dòm thằng dân quỳ lạy các ông công an còn thành kính hơn má nó thắp nhang phật. |

Nói dóc chơi
Thử nhìn ra ngoài xa ai cũng thấy rõ chắc chắn đã có sự đi đêm từ cấp chóp bu để cháu nội của Mao Trạch Đông, một thằng nhóc dòm mặt mũi bị thịt ngu ngốc, mới ngoài 30 tuổi khơi khơi được phong hàm cấp tướng. Nhìn lại gần bà con phát hoảng, một chú nhỏ với chức danh hạng bét phó hiệu trưởng gì đó mà đùng một phát lên máy bay đi họp Trung ương. Sự kinh hãi của thiên hạ tăng gấp đôi khi chứng kiến một bí thơ quận ủy nhỏ nhoi tối qua còn dạ thưa rối rít mà sáng nay nghiễm nhiên bằng vai phải lứa Ủy viên BCH TW với ông sếp là Bí thư thành ủy. (Ủy viên TW đảng, về đảng ít nhứt cũng Bí thơ tỉnh ủy, về chánh quyền ít nhứt cũng Bộ trưởng hoặc tương đương). Hỏi kỹ hóa ra một đồng chí là con trai tể tướng, còn đồng chí kia được “cơ cấu” trước khi ông già ruột về nghỉ hưu vài ngày. Nhìn lại, chế độ nay từ lâu đã mặc định tư duy theo kiểu “Xưa nay có ông phó nào cam tâm tình nguyện phục tùng ông trưởng, nếu có chỉ là do trong tâm thái vui mừng vì mới được thăng chức mà thôi”. Nhớ, có thời thông tin vỉa hè đã nói cạnh khóe đến sự hục hặc giữa hai ông chánh, phó tể tướng, một người mang họ Nguyễn Tấn và một người thuộc dòng họ Nguyễn Sinh lừng lẫy. Sự bất đồng như trên đã nói (nếu có) sẽ khiến nghị viện mới mạnh tay đối với chánh phủ bởi khi Quốc hội có người đứng đầu vốn từ trong cái “chăn” Chính phủ mà ra, cử tri hy vọng sự nghiệp giam sát của Quốc hội sẽ “sát” hơn, sự nghiệp “bắt rận“ của Quốc hội sẽ tinh tường hơn như lời ông nào đó từng nói trên mạng in tờ nét. Trong bối cảnh các ông vua tập thể (theo cách gọi của một vị nguyên Chủ tịch QH) với thế lực khác nhau đều khoanh tay bàng quang quan sát, cả hai ông họ Nguyễn lâm vô thế phải tranh thủ bằng được sự ủng hộ của người đang đứng giữa hiện nắm chức danh nguyên thủ quốc gia về phía mình. Nếu đúng như vậy thì đó là lúc để ông Tư Trương ra tay giành lấy vị thế phải có của chức danh chủ tịch vốn bị coi chỉ là hình thức. Nhận định của nhà báo kỳ cựu đã làm việc ở Việt Nam nhiều năm là ông Roger Mitton đã cho rằng: “Ông Sang không ưa ông Dũng, nhất là khi ông Dũng tái đắc cử sau khi đã có nhiệm kỳ đầu nhiều sai lầm như thế” (http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2011/08/110803_new_cabinet_analysis.shtml). Vậy là đã rõ tương quan lực lượng giữa ông Ba và ông Tư. Bác Ba Phi từng nhận định rằng chỉ với một thời gian cần thiết là ông Tư họ Trương sẽ trở thành nhân vật số 1 của chế độ với đầy đủ nghĩa đen và nghĩa bóng, có thể điều đó sắp diễn ra vì đây chính là thời cơ của ông Tư Trương mà ông nhà báo Roger Mitton nhận định là "một lãnh đạo có kinh nghiệm đã tiến thân lên vị trí hàng đầu..." Lại nói, khi tìm hiểu sâu hơn, ta biết ông Tư Trương trước đây vốn ngang cựa ông Ba Nguyễn, trong khi ông Ba Nguyễn được nâng đỡ lên như diều thì ông Tư Trương dù không có ai chống lưng nhưng rốt cục vẫn cứ lên. Nhiều người cho rằng vị trí Thường trực BBT chỉ là hữu danh vô thực nhưng qua việc một ông họ Lê từ vị trí Bộ trưởng một Bộ cực kỳ quan trọng qua thay thế vị trí ông Tư Trương vừa nắm giữ thì e nhận định trước đây của bà con là không đúng. |

Thư ngỏ gửi nhạc sĩ Tô Hải

Không ổn tí nào

Diễm xưa
Không giống phụ nữ Bình Định, người đàn bà Quảng Ngãi luôn ẩn sau lưng chồng trong mọi chuyện, thế nhưng nếu có bất kỳ chuyện gì bất lợi xảy ra cho chồng con thì các chị lập tức công khai ra mặt che chắn. Từng sống lẫn lộn chung và mua bán gặp mặt nhau hàng ngày nơi địa bàn huyện Châu Đức, Bariavungtau hơn 6 năm với dân kinh tế mới gốc Bình Định và Quảng Ngãi rồi qua trải nghiệm thực tế mà tôi có nhận xét vậy đó. Những năm 1990 theo tôi biết đã có câu tương truyền rằng nếu sống bằng nghề trồng lúa thì “Nhất Đồng Nai nhì hai huyện”. Cũng do câu đó mà huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai rất nhiều hộ gia đình từ các tỉnh miền bắc và miền trung tới nhập cư làm ăn sinh sống. Tại huyện Sông Ray thuộc Đồng Nai còn có rất nhiều đồng bào dân tộc Tày từ miền núi cực bắc Việt Nam di cư tự do tới sinh sống làm rẫy ở sâu trong núi. phuongngugia tôi từng nhiều lần tiếp xúc và biết một vài tập quán của họ, nổi bật là tính thật thà đến độ ngờ nghệch… Tôi có nhận xét rằng các cô gái mặc dù tò mò muốn trải nghiệm cảm giác khi quen rồi đi uống café hoặc ăn cơm với một người đàn ông lớn tuổi, tuy nhiên các cô ấy luôn cẩn thận đề phòng chuyện đàn ông tặng tiền và quà để kết thân… rồi tìm cách "gần gũi". Dù rât hiền dịu ngây thơ, có cô còn hơi chút là đỏ mặt xấu hổ, nhưng tui vẫn cảm nhận được rằng các cô gái luôn sẵn sàng phản ứng quyết liệt mà không thèm coi gã đàn ông ra gì nếu họ phát hiện người đó có… ý đồ xấu với mình. Tôi quen rồi gặp Diễm là một cô gái gốc Quảng Ngãi mà cha mẹ cô ấy từ ngoài quê chuyển vô tỉnh Đồng Nai lập nghiệp từ những năm một chín tám mấy, nghe giọng nói không biết cô ấy gốc Quảng. Cũng do tánh tôi ham chơi mà tình cờ hai đứa quen nhau, khi đó là năm 2004, tôi 42 tuổi còn Diễm 21. Cho đến tận bây giờ, những Hiền (Đồng Tháp), Diễm (Nhơn Trạch, Đồng Nai), Nguyệt (Xuyên Mộc, Bariavungtau), Mai (Cần Giờ, tp/HCM. Nick name ngưoicongaicuabien000…), Trang (ở Kiên Giang) đều có chung nhận xét rằng chịu kết bạn với một gã đàn ông lớn tuổi gần bằng cha mình là do qua cách cư xử đàng hoàng mã thượng của tôi khiến họ mất dần cảm giác e ngại đề phòng tự nhiên của con gái đối với đàn ông con trai nói chung, đặc biệt là những tên đàn ông đã có vợ. phuongngugia tôi chẳng tốt lành gì nhưng riêng chuyện toan tính lợi dụng tình cảm thân mật mà tìm cách chiếm đoạt cô gái nào đó thì tôi… đéo thèm. Đơn giản là do tự ái với chính bản thân mình. Chẳng lẽ cứ hơn bốn mươi tuổi thì phải bỏ tiền ra mới có bạn gái nhỏ tuổi? Nếu thật vậy thì miễn. Cô sinh viên 19 tuổi có nick là girl_kiiler nhà ở thành phố Vũng Tàu sau khi quen thân đã vô tư vui vẻ nhận lời mời của tôi đi chơi Mũi Né. Nhìn cô gái, tôi nhẹ nhàng nói: “Em có biết rằng khi đi chơi với anh là sẽ ở lại qua đêm chung phòng? Em có biết ngày mai khi trở về em không còn là con gái nữa? Sao em nhận lời vội quá vậy?”. Cô sinh viên tròn mắt hoảng hốt khiến tôi buồn cười: “Anh sẽ còn mời em một lần nữa, hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời nhé”. Chắc do ông trời tức giận kêu một tiếng mà thằng tôi buộc phải dạ rồi ngồi y một chỗ kể từ cuối tháng 3/2006. Lại nói, khi không cón là bồ bịch của nhau nữa, có lần tôi nói với Diễm rằng “Em là cô gái thông minh nhiều thủ đoạn, tuýp người như em khi đủ kinh nghiệm nếu có cơ hội thì sẽ vượt lên trên nhiều người”. Nay Diễm đã có nhà cửa đàng hoàng, nhà cô ấy mua, ở Tân Ký Tân Quý Quận Tân Bình hay Tân Phú cho đó. Tôi từng đi qua đời Diễm và cô ấy đã đi thoáng qua đời tôi. Kết quả là tôi bị làm một thằng Sở Khanh và Diễm đã rất khinh suất khi lấy chồng. May mắn là từ lần gặp lại năm 2010 sự giận dữ trong Diễm đã được giải tỏa. Mặc dù Diễm không thể trách nhưng tôi cũng áy náy khi biết mình là một trong những lý do khiến tình cảm của vợ chồng cô ấy bị sứt mẻ. Cùng chủ đề - Lãng đãng trong trí nhớ - Tức cảnh sinh tình |

Đăng ký:
Bài đăng (Atom)