
Sang tên di chuyển xe máy ký

Cảnh báo về tai nạn giao thông
Tình hình giao thông ở xứ mình nay lộn xộn quá...


... người tham gia giao thông coi thường tính mạng của bản thân...


... ý thức bảo đảm an toàn tính mạng khi tham gia giao thông không có...



... rất nhiều ngườì điều khiển xe cơ giới thiếu ý thức giữ an toàn, không tuân thủ Luật giao thông khi tham gia giao thông...





... nhất là những người điều khiển xe máy...





... người điều khiển xe đạp cũng coi thường mạng sống của mình và của người khác...

... và hậu quả thương tâm đã xảy ra...





... người tham gia giao thông coi thường tính mạng của bản thân...


... ý thức bảo đảm an toàn tính mạng khi tham gia giao thông không có...



... rất nhiều ngườì điều khiển xe cơ giới thiếu ý thức giữ an toàn, không tuân thủ Luật giao thông khi tham gia giao thông...





... nhất là những người điều khiển xe máy...





... người điều khiển xe đạp cũng coi thường mạng sống của mình và của người khác...

... và hậu quả thương tâm đã xảy ra...




Trưởng phòng kỹ thuật của SJC cũng bị “múc”
![]() Nhớ, thằng cha Tuấn “điếc” thuê nhà ở ngã sáu Saigon (nay kêu là ngã sáu Phù Đổng) rồi mở cửa hàng tư nhân mở dịch vụ check đá quý đầu tiên ở Saigon. Bữa, anh Hải “voi” rủ tui mang viên đá Ruby mà ảnh mới mua được tới nhờ Tuấn “điếc” check bằng máy. Tui cầm viên hàng coi rồi biểu anh ơi, viên này là thiệt rồi mà anh đi check làm chi cho tốn tiền, ông Hải “voi” giả điên mà lắc đầu biểu tao muốn check bằng máy cho chắc ăn… Hic, hàng mua rồi, trả tiền rồi mới biểu tao phải vô coi bằng máy cho chắc, mẹ, rõ đồ thằng đàn anh xạo ke . Ông sếp kỹ thuật của SJC giơ tay đón viên đá mà anh Hải “voi” đưa cho, bước vô ngồi trên cái máy bự in hệt máy Photocoppy, hý hoáy một chặp, Tuấn “điếc” quay ra cầm tờ giấy in các thông số kỹ thuật mà máy vừa in ra, miệng nói đây là đá Spinel… Trời đất, mặt ông Hải "voi" lúc đó dòm ngu hẳn mà hỏng dám mở miệng nói chi, ảnh nhìn tui như muốn mong tui sẽ nói chi đó giùm ảnh, tôi quay qua nói với Tuấn "điếc" ông thầy ơi, cái máy của anh sao kỳ vậy trời, viên hàng này mà biểu Spinel thì chết cha người ta rồi còn gì, anh hãy coi bằng con mắt nhà nghề của anh đi và nói viên này là hàng mềm hay hàng cứng... Thằng Bắc Kỳ zoóng nhà quê tướng lùn cỡ... thước rưỡi giở bản mặt tỉnh rụi mà nói khơi khơi rằng tôi không biết, là do máy báo vậy mà… Thiệt rõ đồ thằng cà chớn. Hải "voi" móc hơn trăm ngàn tức là mười đô để trả tiền cho Tuấn "điếc" mà tui biết trong bụng ảnh tức lắm. Khi hai anh em ngồi uống cafe trong sân Billar Kỳ Mã ở Nguyễn Du, anh Hải “voi” bi giờ mới xả lũ hậm hực xổ nho chửi thề om sòm tùm lum, ảnh la cái máy của cha Tuấn “điếc” đó là máy dỏm, viên Ruby của tao vầy mà biểu là đá Spinel thì hết nói... Ảnh còn biểu thằng Tuấn "điếc" nổi tiếng mà tình thiệt chắc là đồ hỏng rành nghề vân vân... tui ngồi nghe trong bụng cười thầm mà im lặng. Nhớ, năm 1997, có bữa tôi trở về Saigon, trên người còn nguyên bộ vó quê mùa nghèo xác ra Mây Hồng ngồi uống café sẵn coi tụi làng đá làm ăn sao. Chợ đá lèo tèo vắng ngắt chỉ có vài ba thằng ngồi uống trà đá ngáp vặt chờ khi tới giờ trưa đói bụng mà đi ăn cơm, tức không có bất kỳ hoạt động mua bán chi hết. Hỏi ra thì nay tụi nó tản chia ra mà ngồi nhiều chỗ, một đám vô khu chung cư mới xây trong hẻm Đồng Tiến, có đám kéo vô chợ An Đông… Tôi thấy có thằng nào đó cầm một lô nhỏ Aquamarine đổ ra bàn mà ngắm nghía, tôi xáp vô hỏi anh bán lô này nhiêu vậy, giao tôi đi bán nha, thằng nhóc hỏi anh là ai tôi không biết, tôi trả lời nó rằng tôi cũng ở đây mà, chỉ vô đám thằng Coỏng, thằng Đức, thằng Vinh “mập”… mà tôi nói mấy anh này biết tôi hết mà chớ đâu lạ, tôi tên là Phương, ai cũng biết tôi hết, sáng mai anh ra tôi trả hàng hay trả tiền đừng ngại. Thằng nọ gật đầu nói tôi giao cho anh là năm chục đô đó nha… Sau khi ra Lê Thánh Tôn tính lắc kiếm ít tiền café, gặp thằng An thì nó giở đòn phép nói anh Phương ơi đá này lên hàng bán không cao mà ngâm vốn hơi lâu nên em chỉ dám mua cỡ năm chục thôi… Tôi quay về Mây Hồng ở đường Lê Lai nói với thằng chủ lô hàng rằng lô đá này anh tính tôi chẵn năm trăm ngàn nha, tôi bán năm mươi đô thì lời được chút tiền lẻ… thằng nhóc lắc đầu nhứt định đòi đúng năm chục đô mới chịu. Tôi sực nhớ tới thằng Dũng là thằng chuyên khắc tượng đá Ruby nhà nó ở hẻm đường Nguyễn Trãi ngay ngã ba Nguyễn Trãi-Nguyễn Cư Trinh, tôi nhớ nó còn rất nhiều thứ thủy tinh kêu bằng thủy tinh núi lửa màu xanh biển lợt giống in thứ đá Aquamarine này, tôi vô nhà thằng Dũng, nó chào hỏi tíu tít nói anh Phương đi đâu lâu quá em không thấy, hồi này anh sao rồi, tôi nói Dũng ơi cái thứ thủy tinh núi lửa của mày đâu hết rồi lấy tao vài miếng, thằng Dũng kêu đệ tử ra sau lấy một cục bằng cổ tay người lớn, dài chừng hơn tấc, nó đưa tôi và hỏi cỡ này được không anh, mà anh tính làm chi vậy. tôi cầm viên “thủy tinh núi lửa” cưa ra làm ba viên lớn nhỏ không đều nhau, viên bự nhứt cỡ chừng ngòn tay út rồi đưa vô đá mài tạo hình lục giác của đá Aquamarine, mài xong tôi kêu tụi nó bật đèn khò mà đốt cho mấy viên đó thiệt nóng, xong rồi tôi múc ca nước từ vòi kế bên rồi lấy tay nhúng nước mà rẩy nhẹ vài giọt lên, ba viên thủy tinh lập tức nứt toác tùm lum hệt như đá Aquamarine… Tuấn điếc cùng bà vợ đang mướn cửa hàng trên đường Lê Thánh Tôn, tôi bước vô tảng lờ như người không quen hỏi bà chủ chị ơi chị có mua hàng này không vậy, bà chủ tiệm đưa tay đón bịch nylon đựng lô hàng lộn xộn giả thiệt rồi quay gọi ông chồng, vì tôi với Tuấn "điếc" trước chỉ biết mặt nhau chứ không từng mua bán gì vì thằng này là thứ nghèo rách toàn mua hàng lôm côm rẻ tiền rồi lên nhẫn nữ trang để lừa khách nên tôi không thèm biết tới nó. Thằng Tuấn “điếc” bước ra nhìn tôi có vẻ ngờ ngợ nhưng có lẽ nó không nhớ hoặc do thấy tôi làm tỉnh như không quen biết nên nó làm thinh mà cầm lô hàng coi, mẹ, nói chi thì nói, sếp kỹ thuật chuyên môn xác định đá quý thiệt giả của công ty vàng bạc đá quý thành phố Hồ Chí Minh làm gì mà hỏng nhận ra thằng tôi, có thể cũng vì vậy mà nó hỏng thèm hay hỏng thể trước mặt tôi lại móc đồ nghề ra để thử mấy viên đá rẻ tiền... nên cuối cùng thằng Tuấn "điếc" lừng danh đó cũng bị tôi "múc" một vé thêm mười đô. Bữa sau, tôi ra Mây Hồng thì thấy thằng hôm qua chờ sẵn, thấy tôi nó nhìn dò hỏi, tôi kéo ghế ngồi rồi nói anh ơi tôi gởi người ta bán mà chưa lấy tiền, để rồi tôi gặp người ta rồi mình nói sau nghe anh. Thằng nhỏ nhìn lom lom nói anh nói vậy tức là anh đã bán rồi mà sao không trả tiền cho tôi. Tôi nói là anh nói chi vậy, để tôi gặp người ta, nếu chưa bán thì tôi sẽ lấy hàng về trả cho anh, anh hỏi mấy người này đi tôi nói chưa bán tức là chưa bán mà. Thằng nhỏ nói anh nên biết tôi là đệ tử của anh Hải già đấy. Mấy thằng anh em ngồi quanh đó nói ông Phương ông ấy nói cứ chờ thì cứ chờ đi, làm chi mà dữ vậy mày. Thằng nhỏ nói tôi mới gặp anh nến tôi không biết anh, tôi chỉ hỏi rằng hàng của tôi đâu, nếu anh không có hàng thì phải xuống tiền trả tôi năm mươi đô. Tôi nói này em trai, xin chút tiền lẻ mà mày không cho, mày khó tánh quá thì chịu khó chờ rồi lấy tiền nghe em, mày đi về hỏi Hải “già” rằng anh Phương “cận” là ai nhé… |

Xếnh xáng check đá quý bằng máy… soi vi trùng

“Mần thịt” gà

Đá Ruby thiệt không bán được
![]() Rứa là a lê các chuyên gia thuốc nổ được báo tin để ào tới mần thịt thằng khách người Đài Loan. Anh Kim Huyền, một chủ tiệm vàng người gốc miền Bắc ăn nói nhẹ nhàng và thái độ khiêm tốn, nghe nói ảnh từng nổi tiếng ở tận đâu cây số 125 Phương Lâm gì gì đó, nay về Saigon gia nhập làng đá và tạo được tên tuổi rồi xin theo làm đệ tử ông Phương “cụt”… Lại nói, anh Lộc “bọ” chạy tới lấy một viên “bom” đỏ (Ruby Cétati- tức Ruby nhân tạo – tức đá giả mà dân trong nghề kêu bằng hàng “Bom”) mài giác vuông tôi bày trong tủ kiếng rồi lên trên cửa hàng anh Phương bán. Chặp sau đồng chí Thiếu tá điều tra hình sự Quân Khu 7 mặt mũi buồi hiu mang viên hàng trả cho tui vì… "bom" hỏng nổ . Thằng Huy là cò đá tay mơ ở đâu chạy tới biểu anh Phương đưa cho em mấy viên “bom” em đi bán vì hàng của em nhỏ quá khách chê, đang nói thì nó nhìn thấy viên hàng ông Lộc “bọ” vừa mang trả tui, thằng Huy nói anh đưa em viên này em đi bán . Chặp sau nó trở xuống nói anh Phương ơi, viên đá của anh em bán được ![]() Hình mấy chiếc nhẫn gắn Hồng ngọc để minh họa trong bài này là do phuongngugia chôm từ tranghttp://www.saongoc.com của Công ty Cổ phần Sao Ngọc, số 56 Trần Quốc Thảo, quận 3. Nếu tình cờ mà phát hiện thì anh Thân hãy bỏ lỗi cho thằng em nhé. Tui đưa tay nhận xấp tiền thằng Huy đưa, đếm lấy sáu tờ một trăm đưa cho nó mà nói mày khỏi khóc lóc chi nghe bắt mệt, mẹ, là “bom” thì cứ theo luật “chai hia” cho mau, mày cầm sáu trăm rồi biến lẹ đi mày. Thằng em mừng rỡ cám ơn ríu rít . Chợt tui nhìn thấy Thủy “bọ”, này giờ quên mất ảnh ngồi mà mang bản mặt đám ma vì từ sáng sớm đã mang toàn đá Ruby thiệt lên trên ông Phương “chín ngón” mà bán không được vì khách chê hàng của anh Thủy nhỏ mà xấu, tui kêu thằng Huy lại biểu mày đưa ra một trăm cho anh Thủy, tao một trăm nữa cho vui vẻ. Thằng Huy dạ dạ lật đật móc ra một trăm đô đưa cho Thủy “bọ”. Thằng Huy đi khỏi rồi tui nói em quên mất nên chỉ vặt cho anh được một vé, anh vui lòng vậy nhé. Tui có ý nói vậy đặng cho anh Thủy “bọ” biết rằng đừng chờ đợi gì một trăm nơi tui. Mấy bữa sau, tui bán được hàng, trên đường Trần Hưng Đạo đang đi về Đồng Khởi, tui quẹo vô Nguyễn Cảnh Chân để vô nhà Thủy “bọ”, gặp chị Trà vợ anh Thủy tui móc ra năm trăm ngàn nói chị ơi, bữa nay em bán được hàng, đi ngang đây em ghé cho cháu mấy trăm mua quà. Chị Trà hỏi sao chú cho cháu nhiều thế… Ấy vậy mà in hình thằng bạn thân, thằng anh kết nghĩa với tui từ hồi đó 1991 còn nhớ riết bữa tui đã không cho một trăm đô. Sau này, qua vài biểu hiện tui biết thằng anh em gốc Nghệ An còn hậm hực lắm vụ đó . ![]() - Thời đó, “luật bất thành văn” của làng đá Saigon là khi một ai đó “múc” đám khách nước ngoài hàng “bom” thì thằng nào có mặt lúc đó thì thằng đó được chia tiền ít nhiều. Vụ Donavic Đồng Nai thì khi đám trực tiếp dội “bom” mướn xe mười lăm chỗ để đi ra Vietcombank lấy tiền, anh em trong làng đá thằng nào hay tin mà chạy tới có mặt ở trụ sở ngân hàng đường Hàm Nghi cũng được chia. - Ở Saigon khi đó, in hình trong tất cả những vụ mà dân làng đá dội “bom” thì người luôn luôn biết sớm nhứt rồi tới dội “bom” trước nhứt, lấy tiền đầu tiên, nhân vật nổi tiếng “ma” số một làng đá Saigon, “ma của những con ma” thì đó chính là Hải “ma”. Người từng trưa chủ nhựt hàng tuần bận đồ thể thao lên Thủ Đức đánh golf với những ông chủ Đài Loan, tui nhớ rằng mấy chả chơi golf thì không chơi không mà phải cá độ, mấy thằng chả đứng trên cao mà quơ cây gậy đánh mấy trái banh cho rớt xuống bãi cỏ có mấy cây cờ, mấy thằng lính lác chạy tới chạy lui lăng xăng làm chi đó hỏng biết... tui từng thấy Hải "ma" cá một trận là mười ngàn đô, ai thua thì sau trận là chung tiền liền. Thứ đồ Hải "ma" là thằng Bắc kỳ "zoóng" thì biết chi vụ đánh gôn nên toàn thua. Ảnh cười nói với tui rằng tao thua tiền tụi nó thì cứ kể như tao "lại quả" đi chớ có gì. - Có hai hạng người chịu lép không được tính phần, một là mấy thằng dân Phan Thiết cùng là trong làng đá nhưng tụi nó chuyên làm hàng xanh (saphir), lại càng không biết và không dám bán hàng giả nên lũ nhà quê đó chỉ ngồi mà nghe các đàn anh kể chuyện, ngó các đàn anh đếm tiền… hai là tui Miên . - Hồi đó, đám Phan Thiết tập trung thuê phòng ở khách sạn Bến Thành số 90 hay 190 chi đó đường Lê Thánh Tôn, quận 1. Đám người Miên tập trung ở khách sạn Viễn Đông đường Phạm Ngũ Lão. Đám người gốc ở cây số 125 Phương Lâm chi đó thì tập trung thuê phòng tại khách sạn Thái Bình đường Phạm Ngũ Lão. |

“Bom” không nổ

Tui cũng biết sơ sơ

Nào ta cùng… hot
Thời buổi thông tin, mọi chuyện lớn nhỏ lan truyền nhanh thần tốc, ngoài hệ thống báo giấy báo mạng được xem là chính thống tức là thuộc quản lý toàn diện của nhà nước từ trên xuống dưới nhiều cấp, nay có thêm các trang mạng của cá nhơn mà về hình thức thông tin thì không khác chi một tờ báo. Hơn thế nữa, các trang mạng của cá nhơn hoàn toàn không bị ghen ghét chức quyền bổng lộc mà xảy tình trạng dưới dòm lên trên dòm xuống rình rập đặng lỗi nhỏ bới thành tội lớn nhằm cưa chưn gãy ghế, bởi vậy rõ ràng các trang mạng cá nhơn được đại chúng quan tâm hơn hẳn.
Ngoại trừ mấy vị ăn mì gói chuyên lo chuyện đại sự thuộc hàng cấm kỵ rồi bị chúng lôi đầu ra tòa xử tù vì tội trốn thuế hay tội phá hủy tài sản không phải của chung mà củng chẳng phải của ai hết, còn lại hầu hết các trang mạng cá nhơn đều tập trung khai thác chuyện thường ngày xảy ra trên tàng thế giới.
Các trang mạng cá nhơn tập trung khai nhiều thông tin đủ mọi mặt và nhanh nhạy thiệt, các thông tin sốt dẻo (Information hot) thì còn tranh giành độ nhanh và chính xác. Vừa có được một thông tin nóng sốt là chủ nhơn của trang lập tức writing and posted to website bất kể đêm ngày. In hệt cách làm việc của các tờ báo lớn nổi tiếng trên thế giới. Thằng tui nhận thấy về khoản này thì các trang mạng cá nhơn ăn đứt mấy tờ giấy khổ lớn màu xanh xanh rau cải lại thêm nhuộm đỏ.
Tin hot, cảnh hot, hình ảnh hot, hotgirl, hotboy… như đã thành một trào lưu, giờ thì cái chi muốn được công chúng chú ý thì phải là Hot, cứ phải kèm vô một chữ Hot
Mà cũng đúng thôi, xem hình ảnh của người đẹp Thủy “top” nào đó trên các trang mạng... thì quả thiệt là mấy tấm ảnh như muốn bốc lửa vì thiệt là nóng bỏng, nóng quá.

Oái, thấy cái... cái... bên trái rồi... thấy nóng rồi à nhe
ối ối nóng wé… 


Thằng tui "hot" nà :
"của tui" top



Thằng tui tình cờ lạc vô trang nhimlongxanh chi đó, bất đồ thấy trong đó có đăng mấy tấm hình mà trang đó kêu bằng Bưởi “Năm Roi”, thiệt là hàng khủng tới chỉ. Tui cho rằng thứ này kêu cho đúng thì phải là hàng “Dừa” top hoặc là “Dưa hấu” top… Cái vòng một loại "hàng khủng" này thì người đẹp Thủy top chắc chắn là đỡ hỏng nổi rùi á.


Ngoại trừ mấy vị ăn mì gói chuyên lo chuyện đại sự thuộc hàng cấm kỵ rồi bị chúng lôi đầu ra tòa xử tù vì tội trốn thuế hay tội phá hủy tài sản không phải của chung mà củng chẳng phải của ai hết, còn lại hầu hết các trang mạng cá nhơn đều tập trung khai thác chuyện thường ngày xảy ra trên tàng thế giới.
Các trang mạng cá nhơn tập trung khai nhiều thông tin đủ mọi mặt và nhanh nhạy thiệt, các thông tin sốt dẻo (Information hot) thì còn tranh giành độ nhanh và chính xác. Vừa có được một thông tin nóng sốt là chủ nhơn của trang lập tức writing and posted to website bất kể đêm ngày. In hệt cách làm việc của các tờ báo lớn nổi tiếng trên thế giới. Thằng tui nhận thấy về khoản này thì các trang mạng cá nhơn ăn đứt mấy tờ giấy khổ lớn màu xanh xanh rau cải lại thêm nhuộm đỏ.
Tin hot, cảnh hot, hình ảnh hot, hotgirl, hotboy… như đã thành một trào lưu, giờ thì cái chi muốn được công chúng chú ý thì phải là Hot, cứ phải kèm vô một chữ Hot
Mà cũng đúng thôi, xem hình ảnh của người đẹp Thủy “top” nào đó trên các trang mạng... thì quả thiệt là mấy tấm ảnh như muốn bốc lửa vì thiệt là nóng bỏng, nóng quá.





Thằng tui "hot" nà :




Thằng tui tình cờ lạc vô trang nhimlongxanh chi đó, bất đồ thấy trong đó có đăng mấy tấm hình mà trang đó kêu bằng Bưởi “Năm Roi”, thiệt là hàng khủng tới chỉ. Tui cho rằng thứ này kêu cho đúng thì phải là hàng “Dừa” top hoặc là “Dưa hấu” top… Cái vòng một loại "hàng khủng" này thì người đẹp Thủy top chắc chắn là đỡ hỏng nổi rùi á.



Đăng ký:
Bài đăng (Atom)